Nghe thấy Hồng Liên nói như vậy, Lê Hồng Ngọc và Lưu Đạt Thông lại không kiềm lòng được liếc mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy tình cảm của nhau từ trong mắt đối phương, sau đó lại vội vàng nhìn sang chỗ khác.
"Mẹ, nếu mẹ còn nói năng linh tinh nữa, con thật sự sẽ đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần đấy." Lê Hồng Ngọc đỏ mặt nói.
"Đưa vào bệnh viện tâm thần làm gì, nhà chúng ta có bác sĩ Lưu mà." Hồng Liên cũng sửa miệng xếp Lưu Đạt Thông vào thành người nhà mình.
"Bác gái, tình hình của bác như vậy, có lẽ là thuật chữa bệnh của cháu chưa đủ, không thể chữa trị hoàn toàn cho bác được. Nếu bác còn tiếp tục nói những chuyện không liên quan như thế này, cháu đề xuất bác nên đến bệnh viện tâm thần chữa trị thôi." Lưu Đạt Thông cũng nói.
"Được được, tôi phục hai người rồi, nhanh như thế đã thuận vợ thuận chồng rồi, tôi nói mà." Hồng Liên nhìn thấy Lưu Đạt Thông và con gái mình cũng đoàn kết lại đối phó mình, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Bà ấy biết rõ nói đến đây cũng đủ rồi, còn lại cứ để cho hai người trẻ tuổi này tự phát triển là được.
Mà Lê Hồng Ngọc và Lưu Đạt Thông nghe thấy Hồng Liên lại có thể nói ra câu thuận vợ thuận chồng này, hai người đều cực kỳ xấu hổ.
"Khụ khụ, đừng tán gẫu linh tinh nữa, ăn cơm đi, gắp thức ăn đi." Lê Hùng Thanh nãy giờ không nói gì nhìn thấy hai người trẻ tuổi đều rơi vào xấu hổ, vội vàng lên tiếng phá vỡ sự lúng túng.
"Đúng, bác sĩ Lưu ăn cơm đi, ăn nhiều thức ăn một chút." Hồng Liên cũng nói.
Sau đó, Lê Hồng Ngọc cũng đỏ mặt, cúi đầu ăn cơm, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Lưu Đạt Thông nữa.
Ngực Lưu Đạt Thông cũng vẫn đập thình thịch không ngừng, anh ấy thật sự không dám tưởng tượng, nếu Lê Vĩnh Thiên biết mình kết hôn với cô giáo của hộ soái bảo vệ, sẽ có phản ứng như thế nào.
"Bác sĩ Lưu, bao giờ thì cậu về quân đội?" Hồng Liên lại hỏi.
"Chuyện này vẫn chưa nói trước được, khi nào anh Thiên bảo cháu quay về, cháu sẽ về thôi." Lưu Đạt Thông nói.
"Anh Thiên? Anh Thiên nào của cậu vậy?" Hồng Liên hỏi.
"Là đồng đội của cháu, Lê Vĩnh Thiên ấy!" Lưu Đạt Thông nói.
"Hóa ra là cậu ta, cậu ta còn nhỏ tuổi hơn cả cậu, nếu tôi nhớ không nhầm, cậu ta mới hai mươi sáu tuổi thôi, mà cậu đã hai mươi chín rồi, tại sao lại gọi cậu ta là anh Thiên chứ? Gọi cậu ta là Tiểu Thiên được rồi." Hồng Liên nói.
Lưu Đạt Thông đổ mồ hôi, làm sao mình dám gọi hộ soái bảo vệ là Tiểu Thiên chứ! Nếu không phải Lê Vĩnh Thiên yêu cầu thống nhất gọi anh là anh Thiên, anh ấy sẽ phải gọi anh là hộ soái!
"Lê Hồng Ngọc, con dạy học sinh kiểu gì vậy? Lê Vĩnh Thiên này thật sự không biết lớn nhỏ gì cả, bảo người còn lớn tuổi hơn cậu ta gọi cậu ta là anh Thiên, còn ra thể thống gì nữa chứ? Lần sau Tiểu Thiên đến đây, mẹ phải tự mình dạy dỗ cậu ta!" Hồng Liên nói.
Lưu Đạt Thông lại đổ mồ hôi lần nữa, vội vàng nói: "Bác gái, những chuyện nhỏ nhặt không cần phải truy hỏi đến cùng đâu. Chức vụ của anh Thiên trong quân đội cao hơn cháu, cho nên chúng cháu đều thống nhất gọi anh ấy là anh Thiên."
"Cậu ta trong quân đội có chức vụ gì?" Hồng Liên hỏi.
"Đây là bí mật, cháu không thể nói được." Lưu Đạt Thông nói.
"Được, tôi không quan tâm cậu ta có chức vụ gì, cậu ta là học sinh của Lê Hồng Ngọc, sau này cứ gọi cậu ta là Tiểu Thiên là được rồi, không cần gọi cậu ta là anh Thiên nữa." Hồng Liên nói.
Lúc này Lê Vĩnh Thiên đang trên đường quay về Tập đoàn Galaxy, anh hoàn toàn không biết Hồng Liên đã làm mối cho Lưu Đạt Thông và Lê Hồng Ngọc, hơn nữa còn bảo Lưu Đạt Thông gọi mình là Tiểu Thiên.
Sau khi quay về Tập đoàn Galaxy, Lê Vĩnh Thiên đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc tìm Chu