“Bà ấy không có tin tức gì từ hơn hai mươi năm trước. Bây giờ, anh cũng không điều tra ra bà ấy đang ở đâu?” Lê Uy Long nói.
“Tại sao năm đó bà ấy lại bỏ rơi em?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Không phải bà ấy bỏ rơi em, mà nhà họ Chu vứt bỏ bà ấy, còn ép bà ấy bỏ đi.” Lê Uy Long đáp.
“Tại sao nhà họ Chu lại ép bà ấy bỏ đi chứ?” Chu Nhược Mai hỏi tiếp.
“Vì bà cố của em cảm thấy bà ấy chẳng qua là con gái nhà nghèo, không xứng làm cháu dâu nhà họ Chu. Khi đó, bà cố em là chủ nhà họ Chu, bà ấy vừa mới sinh em ra đã bị đuổi khỏi nhà họ Chu rồi.” Lê Uy Long kể tiếp.
“Không ngờ mẹ ruột của em lại đáng thương như vậy.” Chu Vĩnh Hân cảm thán.
“Thật sự rất đáng thương!” Lê Uy Long hiểu rõ loại chuyện thế này, vì năm đó mẹ của anh cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Lê như thế.
“Vậy sao bố em không phản kháng?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Em đâu phải không biết quy định của nhà họ Chu, mọi việc đều do trưởng họ quyết định. Hơn nữa, bố em còn nhu nhược hơn anh, ông ấy phản kháng có tác dụng chắc?” Lê Uy Long nói.
“Anh nói cũng đúng. Thế mẹ em là người ở đâu?” Chu Nhược Mai hỏi anh.
“Bà ấy là người Bắc Giang.” Lê Uy Long trả lời.
“Mẹ em thật đáng thương, em nhất định phải tìm được bà!” Chu Nhược Mai nói.
“Em tìm thế nào? Sự việc đã trôi qua rất nhiều năm, năm đó sau khi mẹ em rời khỏi nhà họ Chu đã dọn đi nơi khác, không còn ở thành phố Bắc Giang từ lâu rồi.” Lê Uy Long nói.
“Em hỏi bố em, chắc ông ấy biết.” Chu Nhược Mai đáp.
“Hỏi ông ấy cũng vô ích, ông ấy không biết đâu. Ông ấy cũng đi tìm mẹ ruột của em, nhưng không tìm được.” Lê Uy Long nói tiếp.
“Vậy em phải làm sao đây? Em rất muốn tìm được mẹ ruột của mình!” Chu Hư Hân nói.
“Cứ giao cho anh, nếu như bà ấy còn sống, anh nhất định sẽ giúp em tìm được mẹ ruột của mình.” Lê Uy Long hứa.
“Làm sao anh có thể giúp em tìm được?” Chu Nhược Mai hỏi anh.
“Em đừng quên anh là chiến tướng ba sao, anh có thể sử dụng nhiều sức mạnh, anh tự có cách của mình.” Lê Uy Long trả lời cô.
“Được, chỉ cần anh có thể giúp em tìm được mẹ ruột của mình, em nhất định sẽ đền ơn anh.” Chu Nhược Mai nói.
“Em định cảm ơn anh thế nào?” Lê Uy Long hỏi.
“Em…em sẽ sinh thật nhiều con cho anh!” Chu Nhược Mai đỏ mặt đáp lại.
“Đây không phải điều em nên làm sao?” Lê Uy Long cười nói.
“Ai nói em nhất định phải sinh con cho anh? Em muốn sinh thì sinh, không sinh thì không sinh, anh có thể làm gì em?” Chu Nhược Mai dí dỏm đáp.
“Được rồi, được rồi, em hứa rồi nhé. Chờ sau khi anh tìm được mẹ ruột của em, nhờ bà giữ cháu ngoại giúp chúng ta.” Lê Uy Long nói.
Lúc này, Thiên Thành đang gọi điện cho cục trưởng Sang của bộ giáo dục.
“Alo, xin chào, xin hỏi anh là?” Cục trưởng Sang trả lời điện thoại một cách lịch sự.
“Tôi là Thiên Thành, phó tổng chi huy đoàn thanh tra.” Thiên Thành nghĩ rằng thân phận phó chỉ huy trưởng đoàn thanh tra này dường như dễ sử dụng, vì các quan chức thường sợ bị đoàn thanh tra kiểm tra.
Khi cục trưởng Sang nghe Thiên Thành tự xưng là phó tổng chỉ huy đoàn thanh tra thì lập tức giật mình, vì đoàn thanh tra tìm tới cửa, chắc chắn không có chuyện gì tốt!
Nếu bị người trong đoàn thanh tra mời