Sau khi Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm bước vào quán bar thì đã ngồi xuống một chiếc ghế dài, sau đó bọn họ gọi rượu đỏ và một ít đồ nhắm.
Lúc này quán bar đang là giờ cao điểm, ánh đèn đủ mọi màu sắc chớp loạn, trong tiếng âm nhạc xập xình, rất nhiều nam nữ đang điên cuồng nhảy múa.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đã nói uống rượu không nhảy múa, hai người đều nhịn xuống không nhảy.
Các cô chỉ muốn cảm thụ một chút bầu không khí như thế này để tâm trạng buông lỏng.
Bởi vì các cô đều biết mình lớn lên quá mức xinh đẹp, nếu như nhảy múa, tất nhiên sẽ bị rất nhiều đàn ông chú ý.
Nhưng dáng người hai người bọn họ thật sự là quá tốt, coi như đeo khẩu trang cũng không đi nhảy múa, vừa bước vào đã có thể làm không ít đàn ông chú ý.
Có đôi khi, một số cô gái đeo khẩu trang, chỉ lộ nửa cái mặt và một đôi mắt, ngược lại càng xinh đẹp hơn, càng có cảm giác thần bí, càng có thể làm đàn ông tò mò, càng muốn nhìn khuôn mặt các cô hơn.
Đặc biệt là cặp mắt kia, sẽ có vẻ càng thêm linh động, càng thêm ngập nước.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm thuộc loại này.
Lúc này Hà Ngọc Lan cũng vào.
Quán bar rất lớn, người ở bên trong lại quá nhiều, các loại ánh đèn chớp loạn, lúc sáng lúc tối. Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng không nhìn thấy Hà Ngọc Lan bước đến.
Nhưng Hà Ngọc Lan là đội trưởng đội đặc nhiệm, ánh mắt cô ấy sắc bén nên quét mắt một vòng đã thấy Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm.
Vì không ảnh hưởng đến Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm, Hà Ngọc Lan ngồi xuống hàng ghế hơi lệch so với hai người bọn họ.
Chiếc ghế dài cách Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm một khoảng cách rất xa, cô ta có thể nhìn thấy rõ tình huống bên kia của Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm. Nhưng Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm không quay đầu lại thì rất khó phát hiện Hà Ngọc Lan.
Sau khi Hà Ngọc Lan ngồi xuống, cô ấy cũng gọi rượu đỏ và hai món đồ nhắm.
Hà Ngọc Lan cũng là một cô gái xinh đẹp, vả lại dáng người cũng không kém so với Chu Nhược Mai. Trái lại bởi vì thường xuyên huấn luyện, ngực của cô ấy còn hùng vĩ hơn cả Chu Nhược Mai.
Với lại Hà Ngọc Lan không đeo khẩu trang. Cô ấy vừa bước tới, lập tức làm không ít cao thủ tình trường chú ý.
Mặc dù là lần đầu tiên Hà Ngọc Lan bước vào quán bar vàng thau lẫn lộn này, nhưng cô ấy cũng không luống cuống. Thiên Thành nói không sai, cô ấy là người đã trải qua hàng trăm cuộc chiến, tình huống gì chưa thấy qua, chẳng lẽ cô ấy sẽ sợ một quán bar nho nhỏ sao?
Hà Ngọc Lan bưng rượu đỏ lên, lập tức có một người đàn ông trung niên đeo mắt kiếng gọng vàng đi tới.
"Chào em, em có thể mời tôi uống một ly không?" Gã đeo kính vừa bước đến đã bắt chuyện rồi.
"Ai là em? Ông hãy tôn trọng tôi một chút, tôi đây không phải là em của ông!" Hà Ngọc Lan tức giận nói.
Gã đeo kính lập tức có chút xấu hổ, nhưng gã ta cũng không muốn từ bỏ lại hỏi: "Em gái, em có thể mời tôi uống một ly không?"
"Sao ông lại