Thấy thế, Nguyễn Tú Cẩm lập tức thực hiện một cú nhảy xa.
Tuy nhiên một cảnh tượng bất ngờ lại xảy ra.
Khi Nguyễn Tú Cẩm vừa bắt đầu nhảy, Hà Ngọc Lan đã nhanh chóng lao về phía cô tựa như một cơn gió.
Khi quả bóng trong tay cô vừa mới bay ra, Hà Ngọc Lan đã nhảy lên thật cao rồi chắn bóng.
Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai đều ngạc nhiên và hoảng sợ, sắc mặt đều thay đổi. Hai người đều không ngờ là sức bật của Hà Ngọc Lan lại mạnh mẽ như thế, hai người cách xa như vậy mà cô ấy vẫn có thể lập tức chạy tới chắn bóng!
Bóng vẫn chưa ra khỏi biên, sau khi cướp bóng, Hà Ngọc Lan nhanh chóng dẫn bóng trở về, sau đó lại bắt đầu tấn công.
Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức bắt đầu phòng thủ.
Nhưng mà tốc độ của Hà Ngọc Lan quá nhanh, trong khi Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai còn chưa kịp đứng vững, cô ấy đã dứt khoát lóe qua bên người Chu Nhược Mai rồi vọt về phía trước.
Chu Nhược Mai cũng cảm thấy hơi buồn bực, tại sao mỗi lần Hà Ngọc Lan đều chọn cô làm điểm đột phá vậy? Có phải Hà Ngọc Lan cũng cảm thấy dễ ức hiếp Chu Nhược Mai cô không?
Sau khi Hà Ngọc Lan đột phá hàng phòng thủ, cô ấy lại mạnh mẽ úp rổ.
Thật ra cô ấy cũng không muốn úp rổ nhiều lần như vậy đâu, nhưng mà cô ấy cũng không còn cách nào khác, bởi vì cô ấy chỉ có thể dùng một cánh tay, nếu như ném rổ bằng một tay thì độ khóc quá lớn, xác suất trúng mục tiêu hạ xuống rất nhiều, chỉ có úp rổ mới có thể chắc chắn chín mươi phần trăm.
Bóng lại vào rổ một lần nữa mà không hề bất ngờ một chút nào.
Tỷ số biến thành ba : bốn
Tiếp theo, Chu Nhược Mai chỉ có thể tiếp tục chuyền bóng cho Nguyễn Tú Cẩm.
Vừa rồi, Nguyễn Tú Cẩm vừa bị Hà Ngọc Lan cướp bóng một lần, cũng bị dẫn bóng qua lưng và úp rổ một lần, bây giờ trong lòng Nguyễn Tú Cẩm đã bị ám ảnh luôn rồi.
Cô ấy đã từng là hậu vệ kiểm soát bóng tốt nhất trong trường quân đội, vậy mà bây giờ sau khi lấy được bóng, cô ấy chỉ có thể mờ mịt không biết làm sao. Cô ấy muốn chuyền bóng cho Chu Nhược Mai, lại sợ bị Hà Ngọc Lan cướp bóng, muốn đích thân lại gần rồi ném rổ nhưng lại sợ bị chặn bóng.
Mà Hà Ngọc Lan chỉ tùy tiện đứng trong sân bóng, toàn thân thả lỏng giống như tràn đầy sơ hở, nhưng quá nhiều sơ hở lại chính là không có sơ hở nào, bởi vì đối phương không biết nên bắt lấy sơ hở nào làm điểm yếu có thể đột phá để tấn công.
Hơn nữa sức bộc phát của Hà Ngọc Lan quá mạnh mẽ, tốc dộ phản ứng lại quá nhanh, cô ấy hoàn toàn có thể đứng im và sẵn sàng đối phó với bất cứ tình huống nào.
"Chị Ngọc Vinh! Chị nhẹ tay một chút được không!" Nguyễn Tú Cẩm vừa