Lê Uy Long thấy tình huống như vậy cũng vô cùng sợ hãi. Chu Nhược Mai liều mạng ngăn cản như vậy thật sự rất nguy hiểm, chẳng khác gì châu chấu đá xe, chắc chắn cô sẽ bị Hà Ngọc Lan đụng bay!
Lê Uy Long đứng xa xa phía ngoài sân bóng, muốn chạy qua cứu Chu Nhược Mai cũng không còn kịp nữa.
Nguyễn Tú Cẩm thấy như vậy cũng bị dọa cho xanh mặt, không ngờ Chu Nhược Mai lại liều mạng đến vậy.
Nhưng ngay khi Hà Ngọc Lan sắp đụng phải Chu Nhược Mai, cơ thể cô ấy lại xoay một vòng hai trăm bảy mươi độ, hoàn mỹ tránh khỏi Chu Nhược Mai, sau đó chạy về phía bên trái đến dưới rổ, dùng một tay nâng bóng lên cao rồi úp rổ.
Hà Ngọc Lan chẳng những có thể tránh được va chạm mà còn có thể ném bóng trúng rổ. Pha dẫn bóng này quả thật quá khó, nhưng cô ấy vẫn làm được.
Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai đều sững sờ trước màn biểu diễn tuyệt vời của Hà Ngọc Lan.
Lúc này, Hà Ngọc Lan và Chu Nhược Mai đều hạ xuống đất một cách an toàn.
Lê Uy Long và Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy Chu Nhược Mai không có việc gì, cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Chu Nhược Mai lại bị Hà Ngọc Lan vượt mặt một lần nữa, đột nhiên cô cảm thấy hơi khó chịu, bởi vì mỗi một lần dẫn bóng của Hà Ngọc Lan đều nhắm vào cô, chọn cô làm điểm đột phá!
Nhưng mà Chu Nhược Mai cũng biết rằng thực lực của Hà Ngọc Lan mạnh hơn mình rất nhiều. Người ta chỉ dùng một tay, hơn nữa còn là một chọi hai mà vẫn có thể thành thạo điêu luyện đến thế. Cắt bóng, ném rổ, xoay tròn giữa không trung gì đó đều dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần là người biết chơi bóng đều có thể nhìn ra thực lực của đối phương, Chu Nhược Mai đã từng là cầu thủ trong đội bóng của trường, tất nhiên cô cũng có thể nhận ra, chẳng qua cô không muốn nhận thua mà thôi.
“Cô đừng chơi đùa nhẹ nhàng như thế được không? Có thể khiêm tốn một chút đi được không?” Chu Nhược Mai nói.
“Biết sao được, tôi cũng muốn khiêm tốn lắm, nhưng mà năng lực đâu có cho phép!” Hà Ngọc Lan tỏ vẻ vô tội nói.
“Cô đừng có kiêu ngạo quá, bây giờ tỷ số mới là bốn đều, điểm số hai bên như nhau, chưa biết hươu chết vào tay ai.” Chu Nhược Mai nói.
“Vậy thì nhanh giao bóng đi.” Hà Ngọc Lan cũng không muốn nói nhiều nữa, chỉ muốn nói chuyện bằng thực lực, như vậy mới có sức thuyết phục nhất.
Chu Nhược Mai nhặt bóng lên, ném sang cho Nguyễn Tú Cẩm rồi nói: “Tú Hằng! Cậu phát bóng đi, để tớ đi cản cô ta.”
“Được!” Nguyễn Tú Cẩm đã có bóng ma tâm lý, mong bóng cứ ở trong tay Chu Nhược Mai chứ đừng vào tay Hà Ngọc Lan, thế là Nguyễn Tú Cẩm bèn phát bóng cho Chu Nhược Mai.
Chu Nhược Mai lấy được bóng lập tức vượt lên.
Hà Ngọc Lan cố ý để Chu Nhược Mai vượt qua mặt mình, sau đó đuổi theo từ phía sau.
Chu Nhược Mai vượt mặt Hà Ngọc Lan, trong lòng âm thầm mừng rỡ, lập tức chạy ba bước ném bóng, thành bại chỉ còn cách một bước!
Nhưng mà khi cô vừa vung tay, Hà Ngọc Lan lập tức nhảy vọt lên từ phía sau, một tay chắn bóng!
Rốt cuộc Chu Nhược Mai cũng bị hành hạ đến mức có bóng ma tâm lý, cô thật sự không ngờ là Hà Ngọc Lan có thể đuổi kịp như vậy, hơn nữa còn cướp được bóng!
Hà Ngọc Lan cũng không muốn đùa giỡn chơi trò mèo vờn chuột với các cô, cô ấy lập tức chạy đến góc ném bóng ba điểm sau đó bắt đầu tấn công, Hà Ngọc Lan muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Nguyễn Tú Cẩm xông tới phòng thủ, Hà Ngọc Lan dẫn bóng vượt qua, nhanh chóng bỏ xa Nguyễn Tú Cẩm.
Chu Nhược Mai vội vàng vào phòng ngự phía sau, Hà Ngọc Lan dẫn bóng xoay người một cái, lại dẫn bóng qua lưng cô.
Lúc này Hà Ngọc Lan chỉ còn một mình một cõi, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm không thể đuổi kịp được nữa, chỉ có thể cầu mong là cô ấy lỡ tay thất bại.
Nhưng mà Hà Ngọc Lan đã tiếp cận gần rổ, sao có thể lỡ tay thất bại được? Cô ấy nhảy bật lên, bám vào rổ rồi úp bóng vào!
Bóng - vào - rồi!
Điểm số cuối cùng là 5 : 4 nghiêng về phía Hà Ngọc Lan, Hà Ngọc Lan hoàn toàn xoay ngược tình hình trận đấu, hoàn thành chiến