Ngay lúc Lê Uy Long đang bắt tay cởi đồ ngủ của Chu Nhược Mai, Chu Nhược Mai lo lắng nói: "Chờ một chút."
“Còn chờ gì nữa?” Lê Uy Long hỏi.
“Tắt hết đèn trước đi.” Chu Nhược Mai cảm thấy quá xấu hổ khi phơi bày tất cả của mình cho Lê Uy Long thấy, thế nên cô yêu cầu Lê Uy Long tắt đèn trước.
“Được rồi.” Lê Uy Long cũng biết con gái rất ngại ngùng, đương nhiên hiểu được yêu cầu của Chu Nhược Mai nên đã tắt hết đèn.
Sau khi tắt đèn, Lê Uy Long lại bò lên người Chu Nhược Mai.
Chu Nhược Mai biết khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong đời sắp đến, nên cô lại nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cắn chặt môi, chuẩn bị sẵn tâm lý cả người sắp bị xé nát ra.
Tuy nhiên, đêm nay ánh trăng rất sáng, cho dù tắt đèn, ánh trăng vẫn chiếu sáng khắp căn phòng.
Ánh trăng mờ ảo, cảnh tượng đẹp lại càng mông lung mờ mịt.
Một đêm như vậy nên thuộc về những người yêu nhau, không nên có sát khí.
Tuy nhiên, lúc này Lê Uy Long lại cảm giác có sát khí.
Sát khí này kỳ lạ đến mức không thể lý giải rõ ràng, chỉ những người thân chinh bách chiến mới cảm nhận được.
Tóm lại, Lê Uy Long đột nhiên cảm thấy lúc này bầu không khí không đúng lắm. Nhưng mà, chỗ nào không đúng thì anh không thể nói ra được.
Lúc này, Lê Uy Long đột nhiên nhìn thấy một điểm sáng bất thường trên ga giường. Điểm sáng này rất sáng, di chuyển chậm rãi trên tấm ga!
Lê Uy Long đột nhiên sửng sốt, vội vàng quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, Lê Uy Long kinh hoàng khi thấy trên nóc một ngôi biệt thự cách đó không xa, một người đàn ông đeo mặt nạ đang cầm một khẩu súng bắn tỉa chĩa vào đầu mình!
Điểm sáng trên ga giường vừa rồi được kính lúp của súng bắn tỉa