Sau khi xuống đất, Lê Uy Long liền đè Chu Nhược Mai xuống dưới người mình.
Giữa ánh lửa, Chu Nhược Mai vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, tức giận hỏi: “Đồ khốn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Ở trên giường không được hả? Sao phải là ở dưới đất? Muốn doạ em chết hả?”
“Có bắn tỉa đang mai phục.” Lê Uy Long nói.
“Cái gì? Thế mà lại có bắn tỉa tới thật?” Chu Nhược Mai ngạc nhiên vô cùng.
“Phải đó, ban nãy em không nghe thấy sao, cửa sổ kính đã bị đạn bắn vỡ rồi, tường cũng bị đạn bắn xuyên qua đó.” Lê Uy Long nói.
Lúc này, Chu Nhược Mai mới nhớ ra, ban nãy cô quả thực có nghe thấy tiếng kính vỡ!
Sau đó, cô ngoảnh đầu nhìn, thấy bức tường bên cạnh mình quả nhiên đã bị đạn bắn qua, có một cái lỗ!
Thấy tình hình như thế, Chu Nhược Mai hoảng sợ, nói: “Nguyễn Tú Cẩm này, rốt cuộc gây ra bao nhiêu thù oán thế, thế mà lại có độc giả cầm súng tới muốn bắn nổ đầu cậu ấy rồi! Nhưng mà, mấy tay bắn tỉa này nhận nhầm người rồi, sao lại nhầm em thành Nguyễn Tú Cẩm thế này!”
Bởi vì trước kia Nguyễn Tú Cẩm từng nói, có độc giả nói phải cầm súng tới bắn nổ đầu cô, nên đến giờ, chỉ cần nghe Lê Uy Long có người tới tập kích thôi là Chu Nhược Mai lập tức nghĩ rằng có độc giả muốn đi bắn chết Nguyễn Tú Cẩm!
Lê Uy Long nghe thế thì mướt mồ hôi, nói: “Em nghĩ nhiều rồi, đây không phải độc giả muốn giết Nguyễn Tú Cẩm, mà là có người muốn giết anh!”
“Cái gì? Hoá ra có người muốn giết anh hả? Vậy phải làm thế nào?” Chu Nhược Mai hoảng sợ nói.
Lê Uy Long nhìn thấy thần kiếm Tiểu Vũ Thính Lâu đang phát ra ánh sáng ở góc tường, lập tức đã có dự tính.
“Em đừng sợ quá, chút nữa anh cầm kiếm đỡ đạn, em lập tức chạy ra khỏi phòng, đợi ở phòng khách, hộ vệ của anh sẽ tới cứu chúng ta nhanh thôi.”
Trốn dưới giường không an toàn, bởi đạn của những tay bắn tỉa có thể xuyên qua giường, cho nên anh quyết định dùng kiếm để đỡ đạn một chút, để Chu Nhược Mai