Mặt Chu Nhược Mai lập tức đỏ lên, nói: “Nhưng bây giờ em đang đi làm, không rảnh về với anh!”
“Thực ra ở trong phòng làm việc cũng được đó.” Lê Uy Long nói.
“Gan anh lớn quá nhỉ? Ban ngày ban mặt, lại đi làm thứ chuyện đó trong phòng làm việc, nếu bị người ta nhìn thấy thì sau này sao em dám nhìn mặt người ta?” Chu Nhược Mai không ngờ Lê Uy Long lại thực sự muốn làm chuyện đó trong phòng làm việc!
“Chúng ta khoá trái cửa, kéo rèm, sẽ không có ai nhìn thấy đâu!” Lê Uy Long nói.
“Nhưng em sợ lắm, em căng thẳng, nhỡ bị người ta phát hiện thì hình tượng của em sụp đổ mất.” Chu Nhược Mai nói.
“Căng thẳng mới kích thích chứ, khoá cửa, kéo rèm, ai phát hiện được!” Lê Uy Long nói.
Vốn Chu Nhược Mai đã muốn trải nghiệm cảm giác đó từ sớm rồi, bây giờ nghe Lê Uy Long nói thế thì cũng lay động.
“Nhưng trong phòng làm việc không có giường, làm thế nào?” Chu Nhược Mai hỏi.
Lê Uy Long đi tới trước bàn làm việc của Chu Nhược Mai, thử ước lượng độ cao một chút, thấy độ cao vừa đủ thì nói: “Anh có một tư thế táo bạo, à không, một suy nghĩ táo bạo, không biết có nên nói hay không?”
“Suy nghĩ gì, anh nói mau đi.” Chu Nhược Mai tò mò nói.
“Suy nghĩ của anh là, em ngồi lên bàn làm việc, hoặc nằm lên bàn làm việc, anh đứng thì vừa hay.” Lê Uy Long nói ra suy nghĩ của mình.
“Khốn nạn, sao anh hiểu lắm thế? Có phải anh từng thử với người khác rồi không?” Chu Nhược Mai vừa tức vừa xấu hổ, nói.
“Vợ ơi, oan anh quá! Sao anh từng thử với ai khác được?” Lê Uy Long oan ức nói.
“Vậy sao anh biết thứ tư thế đó?” Chu Nhược Mai đỏ mặt nói.
“Chuyện như thế thì có thể suy luận tự hiểu mà!” Lê Uy Long nói.
“Có thể thay đổi chiến trường, đổi tư thế khác không? Em không muốn làm bẩn bàn làm việc.” Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long nhìn xung quanh một lượt, sau đó ánh mắt dừng lại ở sô pha, lập tức lại có dự tính.
“Chúng ta có thể ở trên sô pha.” Lê Uy Long nói.
“Sô pha bé thế kia, sao phát huy được!” Chu Nhược Mai nói.
“Em có thể quỳ, lưng đối diện anh.” Lê Uy Long nói.
“Anh, anh sao lại hiểu nhiều tư thế thế? Có phải anh từng xem mấy cái phim vận động tình cảm đồi truỵ rồi không?” Chu Nhược Mai lại đỏ mặt chất vấn.
“Anh đâu có đâu!” Lê Uy Long cảm thấy mình khổ quá, lần nào nói suy nghĩ của mình ra cũng bị