“Thời gian không đợi người, chúng ta nắm bắt thời gian, bắt đầu thôi. Nếu không chốc nữa anh phải đi Bắc Giang rồi.” Lê Uy Long hơi sốt ruột, nói. Chỉ thương lượng xem nên lấy tư thế nào thôi cũng mất tổng cộng hai mươi phút rồi.
“Được thôi, vậy chúng ta thử thôi!” Chu Nhược Mai đỏ mặt nói. Cô cũng muốn giải khoá kiểu tư thế khó.
“Được.” Lê Uy Long cũng không lề mề nữa, trực tiếp đi lên ôm Chu Nhược Mai, hôn cô một hồi.
Khi hai người đã bắt đầu chìm vào tình yêu thì Chu Nhược Mai nhấc chân trái của mình lên, để việc thực hiện tư thế yoga của mình phát huy tối đa công năng, thể hiện một cách hoàn mỹ.
Hôm nay vừa hay Chu Nhược Mai mặc một chiếc váy công sở ngắn màu đen, khi thực hiện cũng tương đối tiện, đến quần áo cũng không phải cởi.
Lê Uy Long kích động tột độ, không nói nhiều, cuối cùng cũng có thể thử lần đầu tiên như mong muốn rồi!
Những động tác tiếp theo thì không phải giới thiệu tường tận nữa nhỉ, mọi người đều hiểu mà.
Mọi thứ chuẩn bị xong.
Lúc này, Chu Nhược Mai đặt chân lên vai phải Lê Uy Long, Lê Uy Long đã dùng tay để thử cửa của cô.
Cung đã lên dây, một trận đại chiến sắp xảy ra.
Mà vào đúng lúc quan trọng nhất này thì đột nhiên có người gõ cửa phòng làm việc.
Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đều giật mình.
“Giám đốc, cô có trong phòng không?” Bên ngoài truyền tới giọng của Ngô Vy.
“Giám đốc Ngô đang ở ngoài, làm thế nào đây?” Chu Nhược Mai như đi làm trộm, lập tức căng thẳng.
“Cái cô Ngô Vy này biết chọn giờ quá, sớm không tới, muộn không tới, cứ phải chọn lúc này cơ.” Lê Uy Long tức giận nói, trong phòng như có hàng nghìn con ngựa điên đạp lên.
“Có thể mặc kệ cô ta, chúng ta coi như không ở trong phòng được không?” Lê Uy Long không cam tâm, rất không cam tâm, tại sao mỗi lần sắp thành công rồi thì lại cứ có người tới làm phiền?
Cứ thế này mãi có khi mình ốm mất! Muốn đẻ đứa con với vợ mà sao khó thế?
“Không được! Cô ấy tìm em, chắc chắn là có chuyện quan trọng, kể cả chúng ta không mở cửa thì chốc nữa cô ấy cũng sẽ gọi cho em thôi.” Chu Nhược Mai nói.
“Nếu đã thế thì mở cửa cho cô ấy vào đi.” Lê Uy Long hết cách, chỉ đành chấp nhận.
“Vậy anh mau cất cái thứ mất mặt của anh đi đi!” Chu Nhược