Chương 108: Bộ pháp khí thứ nhất
“Thân thủ nhanh đấy!”
La Thuần thầm thấy kinh ngạc, anh bước lên trước một bước chắn trước người
Diệp Băng Dung, sấm sét bắn ra giữa hai tay anh, thoáng cái đã nã về phía đối
phương.
Người đó không dám đánh trả, mà biết điều rút lui. La Thuần cảm thấy hơn nửa sức
mạnh của mình đánh vào không khí, nên thấy cực kỳ bực bội.
Trông thấy đối phương sắp chạy thoát, La Thuần vung tay bắn năm cây phi đao ra,
chặn đứng mọi lối thoát của đối phương, nhưng bóng người đó đột nhiên đã biến
mất trong không trung. Trong lòng La Thuần dâng lên một cảm giác nguy hiểm, anh
lật tay tiếp tục phóng năm cây phi đao ra sau lưng.
“Keng keng keng keng keng” Năm tiếng động vang lên, bóng người của Đồ Long đã
xuất hiện phía sau lưng La Thuần. Anh ta mặc một bộ giáp vàng, dù phi đao không
đâm xuyên qua được, nhưng sức mạnh khủng khiếp của chúng dường như đã
khiến anh ta bị nội thương. Anh ta ôm ngực xoa một lúc, thở dài nói: “Không ngờ tôi
đã tiến bộ nhiều như vậy mà vẫn không né được phi đao của anh.”
La Thuần ngạc nhiên nói: “Lâu rồi không thấy mặt mũi cậu đâu, thì ra là trốn đi để
lén luyện công. Thật lòng mà nói, sự tiến bộ của cậu rất lớn, lại có thiên phú trời
ban, tương lai kiểu gì cũng sẽ là người có tốc độ nhanh nhất thế giới.” La Thuần
thầm nghĩ nếu Đồ Long học Phong Hệ Đạo Pháp của Hải Lão Thanh, có lẽ trên đời
này sẽ không còn ai bắt được anh ta nữa.
“Sao cậu vẫn chưa đi, định ở lại ăn tết à?” La Thuần dự trước Đồ Long có tính cách
kiêu ngạo, đáng lẽ anh ta phải rời đi rồi mới đúng.
Đồ Long mỉm cười thoải mái đáp: “Tôi vẫn nợ anh một mạng chưa trả, huống hồ nơi
này lại thích hợp để tu luyện đến vậy, tôi mặt dày mày dạn muốn xin ở lại.”
Ngao Chấn nói: “Lúc xây dựng đại trận, anh Long đây đã góp không ít công sức.
Dạo này, chúng tôi đang tiến hành huấn luyện ám sát. Những người ở đây thường
xuyên bị anh Long ám sát, anh ta mạnh hơn nhị sư huynh nhiều. Mấy ngày nay, tính
cảnh giác của chúng tôi đã được nâng cao lên không ít.”
Đường Hiệp hầm hừ nói: “Thứ tôi học là kiếm pháp giết người.”
Ngao Chấn cười he he ôm lấy cánh tay cậu ta nói: “Nhị sư huynh đừng tưởng thật,
chỉ là huấn luyện thôi mà.”
La Thuần nhớ ra điều gì đó, rút thanh kiếm gãy trên lưng Đường Hiệp ra nhìn ngó
nói: “Không có một thanh kiếm tốt thì sao giết người được. Ngao Chấn, phòng luyện
khí tôi bảo cậu chuẩn bị thế nào rồi?”
“Đã xong xuôi cả, đi theo tôi.”
La Thuần đi theo cậu ta lên đỉnh núi. Nơi đây là một khoảng sân rộng rãi, có mấy đại
điện nằm ở giữa sân, ở vị trí trung tâm nhất là một tòa tháp cao ba tầng, hai ngàn bộ
giáp vàng tập trung ở đỉnh tháp, trông cực kỳ hoành tráng.
Ngao Chấn cười nói: “Năng lượng của mắt trận không thể lãng phí, có năng lượng
của hai ngàn bộ giáp vàng hỗ trợ, nguồn điện của cả Long Sơn này luôn đủ đầy.
Hơn nữa, còn có thể cung cấp cho lò luyện của phòng luyện khí hoạt động quanh
năm ngày tháng.”
Hai người họ đi vào tòa tháp ba tầng, vừa vào cửa đã có một luồng nhiệt nóng phả
vào mặt. Trong chiếc lò ở giữa tháp có mấy chục viên đá Toái Linh, chúng đang bị
kim quang đốt cháy đỏ rực. Ngao Chấn cầm một cái khoan sắt ở một bên lên bỏ vào
trong đó, thoáng cái cái khoan đã bị nung chảy, cậu ta không khỏi líu lưỡi nói: “Hình
như năng lượng hơi bị mạnh quá.”
La Thuần thấy khá hài lòng, anh thả cục sắt đen lấy được từ trong kho báu Lop Nur
vào bên trong. Dưới sự nung chảy của năng lượng nóng rực, khối sắt đen này còn
không thay đổi màu sắc.
Ngao Chấn ngạc nhiên hỏi: “Đây là thứ quái quỷ gì vậy?”
Hai người họ chờ nửa tiếng đồng hồ, cục sắt đen mới dần bị nung đỏ. Ngao Chấn
có bản tính ham học, nghe nói La Thuần muốn luyện khí, nên đi theo giúp một tay,
cậu ta mất cả buổi mới tách ra một khối kim loại to bằng nắm đấm.
“Độ nóng chảy cao quá!” Ngao Chấn đảm nhận chân cu li, xoay cái búa đập không
ngưng nghỉ, đập khối sắt thành mảnh dài.
Sau đó, qua nhiều lần nhúng vào nước lạnh để rèn, thân kiếm dài mảnh cuối cùng
đã thành hình. Hai người họ lại mất hai ngày mài mũi nhọn cho nó, mài hỏng ba cái
máy mài mới thành công.
Bước cuối cùng là trình tự khắc phù trận quan trọng nhất. Là một luyện khí sư thực
thụ cần phải hiểu rõ về tư liệu luyện khí, phối hợp với phù trận thích hợp theo tính
chất trạng thái của vũ khí thì mới có thể phát huy được năng lực mạnh nhất của nó.
Đường Hiệp sử dụng kiếm pháp giết người, tốc độ phải nhanh, nên La Thuần mất
thêm ba ngày để khắc mười tám phù trận Phong Hệ, sau đó lại mất năm ngày để
khắc hơn ba mươi phù trận Kim Hệ. Kim thường lạnh lẽo, có thể tăng sát khí cho
kiếm.
Quá trình khắc phù trận nhàm chán mà đơn điệu, Ngao Chấn vốn không có hứng
thú với phù lực, nên xem một lúc là lẳng lặng bỏ đi.
La Thuần tập trung tinh thần, không ngừng dẫn phù lực khắc các đường nét màu
vàng kim trên thân kiếm. May mà anh có nhãn lực cực tốt, luyện khí sư bình thường
phải mất nhiều năm mới có thể luyện được khả năng khắc các đường mảnh như
vậy, nhưng với anh thì không thành vấn đề.
Sau vẻn vẹn mười ngày, cuối cùng anh đã hoàn thành thanh kiếm ám sát này.
La Thuần rót chân khí vào, thân kiếm ánh lên tia sáng màu vàng, khẽ rung lên, cũng
có thể coi là một pháp khí đẳng cấp. Đáng tiếc nó vẫn chưa đủ hoàn hảo, La Thuần
biết quá ít phù trận, dù cho Hải Lão Thanh cũng chưa thể lấy trộm được bao nhiêu
sách quý phù trận. Vì vậy, thứ khắc trên thanh kiếm này
thường nhất, uy lực đương nhiên cũng bình thường không kém.
Tiếp nữa là anh không có linh thể phù hợp để làm khí linh, nếu không hoàn toàn có
thể đúc luyện thanh kiếm này thành linh khí, uy lực có thể tăng cao hơn nhiều.
Nhưng một thanh kiếm như thế này cũng đã có thể coi là đỉnh cấp trên thế giới. Anh
đâm một kiếm ra phía sau, thân kiêm dài mảnh thẳng đứng, không hề đâm vào vách
đá hoa cứng rắn, độ cứng của nó đủ để chặt vàng chém sắt.
La Thuần vô cùng hài lòng, cầm thanh kiếm này đi xuống núi, tặng nó cho Đường
Hiệp.
Trên gương mặt cứng đờ của Đường Hiệp lộ ra một nụ cười hiếm thấy, cậu ta lật
qua lật lại thanh kiếm ngắm nghía như một đứa trẻ, đồng thời còn đeo nó chắc chắn
lên lưng. Ngoài La Thuần ra, cậu ta không cho bất cứ ai chạm vào nó.
“Nhỏ mọn quá đấy.” Ngao Chấn bĩu môi.
Lúc này, Lý Thanh Lôi bỗng đi tới, nói với La Thuần: “Sư phụ, sáng nay sư nương
đã dẫn tiểu sư muội và Tô Kỳ ra ngoài. Đến bây giờ, tôi vẫn không liên lạc được với
ba người họ, tôi sợ bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.”
La Thuần lập tức rút điện thoại ra, tìm định vị của Diệp Băng Dung, bản đồ hiển thị
cô đang ở một cửa hàng nào đó. Anh lập tức dặn Lý Thanh Lôi phái đồ đệ ở gần
cửa hàng qua đó tìm kiếm, kết quả mấy phút sau, có người báo không tìm thấy ba
cô gái, mà chỉ nhìn thấy ba chiếc điện thoại.
La Thuần cảm thấy lòng nặng trĩu, trước kia anh đã cài đặt định vị ở điện thoại của
Diệp Băng Dung, nhưng giờ người một nơi máy một nẻo, rất khó tìm thấy được cô.
“Sư phụ, phải làm sao bây giờ?” Lý Thanh Lôi sốt ruột, vỗ đùi nói: “Chắc chắn là tên
khốn Dịch Hải Lam. Mẹ nó chứ, chắc chắn hắn không rời đi, mà núp ở đâu đấy chờ
cơ hội này.”
Lúc này, điện thoại của La Thuần reo vang. Anh cầm lên xem thì thấy có người gửi
một bức ảnh tới, trong bức ảnh có ba người phụ nữ đang bị bịt mắt trói trên giường,
bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ: “Không thể phủ nhận phụ nữ bên cạnh Tiểu Lôi
Thần đều là hàng cực phẩm, giờ tôi phải hưởng thụ ba cô nàng đây.”
Sau khi nhìn thấy bức ảnh kèm dòng chữ, đám Ngao Chấn ở một bên nổi giận mắng
chửi. La Thuần lập tức bóp nát chiếc điện thoại trong tay, anh đứng dậy đi đến tịnh
thất gần đó ngồi xếp bằng xuống. Anh hít sâu một hơi, gạt bỏ mọi tạp niệm trong
đầu, hai tay bấm niệm thần chú, miệng lẩm nhẩm thần chú cổ xưa, phân tán tinh
thần ra ngoài.
Đây là bí pháp Sưu Hồn mà Hải Lão Thanh bất ngờ có được từ Tiên Đình, nó có thể
tìm người mình muốn tìm ở cách hàng ngàn dặm. Lúc trước, ông ấy đã tìm được La
Thuần nhờ vào bí pháp này.
Chỉ có điều, phải đạt đến cảnh giới Hóa Thần thì mới có thể sử dụng được bí pháp
này, nếu không thì sẽ tạo thương tổn cho tinh thần, lưu lại di chứng về sau.
Nhưng hiện giờ để tìm thấy Diệp Băng Dung, La Thuần không quan tâm đến nhiều
vấn đề như thế. Sau khi vận chuyển công pháp, đầu óc anh lập tức đau nhức như bị
kim châm.
———————