Chương 109: Bố tao sắp đến đây rồi
Lúc này, trước mắt Diệp Băng Dung là một mảnh tối đen, trong đầu đột nhiên lại
xuất hiện hình ảnh La Thuần nhắm mắt ngồi thiền, trong lòng vô cùng buồn bã.
Cô bị ông lão họ Khang kia khống chế huyệt đạo, kinh mạch toàn thân, hiện tại, đến
động đậy đầu ngón tay cũng cảm thấy không có sức.
Bỗng nhiên có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên tay mình, Diệp Băng Dung biết đó là tay
của Lộ Tinh, cô ta nằm ở ngay bên cạnh mình. Cô cũng trở tay khẽ nắm lấy tay cô
ấy, phát hiện Lộ Tinh hơi run rẩy, dường như đang rất sợ hãi.
Giọng nói của Dịch Hải Lam vang lên: “Ôi… Tôi nên làm với ai trước mới được đây?
Bà La tất nhiên là sắc đẹp hơn người, dáng vóc tuyệt đỉnh, nhưng đã là vợ người ta,
không tốt lắm. Cô gái bên cạnh cũng có sắc đẹp tuyệt vời, hơn nữa còn chưa được
khai phá, nhất định sẽ có mùi vị khác… Mỹ nữ Tây Cương này ấy mà, cũng là một
trinh nữ, nhưng so với hai cô thì vẫn thua kém một chút.”
Trong phòng yên lặng trở lại, Lộ Tinh chợt kêu lên kinh hãi, cảm giác có một cây kéo
lạnh lẽo đặt trên rốn mình, chậm rãi cắt áo ra.
Cô ta run rẩy, phẫn nộ hét: “Sư phụ tao sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Ồ, thế sao? Đợi hắn ta tìm được thì tôi đã về Bằng Thành rồi, cho nên… Các cô
không cần chống cự, cứ hưởng thụ đi.”
“Thằng biến thái, thứ súc sinh!” Lộ Tinh biết không cách nào tránh khỏi, dùng hết
sức lực bắt đầu chửi mắng.
Giọng nói của Diệp Băng Dung bỗng vang lên: “Bọn họ vô tội, anh có thù với chồng
tôi, nên nhằm vào tôi mới đúng!”
Cây kéo trong tay Dịch Hải Lam dừng lại, hắn cười giễu: “Ôi chao, bà La không nhịn
được nữa rồi? Thật ra tôi cũng cảm thấy cô sẽ khá có kinh nghiệm, không bằng hai
chúng ta làm mẫu trước, để hai vị mỹ nữ chưa nếm trải sự đời ở bên cạnh học tập.”
Nói rồi đưa tay vén khăn bịt mắt của ba người lên.
“Không!” Lộ Tinh nhìn về phía Diệp Băng Dung: “Nếu cô bị tổn thương, sư phụ sẽ rất
đau khổ.”
Diệp Băng Dung siết khẽ tay cô, lộ ra nụ cười miễn cưỡng: “Yên tâm, anh ấy nhất
định sẽ đến cứu chúng ta!”
Dịch Hải Lam chậc chậc thở dài: “Thật không biết tại sao thằng đàn ông kia lại cho
cô niềm tin lớn đến vậy. Lúc các cô đến đã khéo léo tránh được tất cả camera, cho
nên… dù chồng cô có bản lĩnh bằng trời cũng không tìm được nơi này đâu, vẫn nên
để tôi cởi quần áo cho cô đi.”
Hắn duỗi tay tới cởi bỏ nút áo khoác ngoài của Diệp Băng Dung, lộ ra dáng vóc
hoàn mxy dưới lớp áo.
“Thật là đẹp!”
Dịch Hải Lam giống như tán thưởng một thứ đồ gốm hoàn hảo, ngắm Diệp Băng
Dung từ đầu đến chân, vươn tay tới vén áo lông của cô.
Diệp Băng Dung nhắm mắt lại, hít sâu, nhẩm đọc Tĩnh Tâm Quyết của Vô Cực Ấn
Pháp, cô tuyệt đối không khuất phục.
Áo lông nơi eo chậm rãi bị vén lên, lộ ra phần rốn và chiếc eo thon nhỏ. Ánh mắt của
Dịch Hải Lam thoáng chốc trở nên tham lam vô cùng, ngón tay kích động đang run
rẩy nhè nhẹ. Những ngày này, dù nằm mơ, hắn cũng muốn có được cơ thể của Diệp
Băng Dung, hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được.
Lộ Tinh phẫn hận nói: “Tao sẽ tự tay giết mày!”
Dịch Hải Lam như không nghe thấy, trong mắt chỉ có da thịt Diệp Băng Dung lộ ra
càng lúc càng nhiều.
Đằng sau chợt vang lên một giọng nói lạnh băng: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên dừng
tay lại.”
Dịch Hải Lam cứng đờ người, thình lình quay người nhìn lại, nơi sofa trong phòng
xuất hiện một người trẻ tuổi sắc mặt lạnh lùng. Anh ta mang một đôi giày kì lạ,
dường như từ lúc đầu đã ngồi ở đó rồi.
“Sao mày vào được đây?” Dịch Hải Lam nhìn về phía nhà vệ sinh, trong phòng này
kín đáo không có cửa sổ, đối phương rất có khả năng là vào từ nhà vệ sinh, nhưng
bác Khang canh giữ ở bên ngoài sao có thể không phát hiện ra?
“Bác Khang!”
Hắn hét lớn một tiếng, lập tức có một ông già đi từ ngoài vào, nhìn thấy trong phòng
xuất hiện thêm một người cũng không khỏi kinh ngạc, có lẽ trong lòng cũng đang
nghĩ sao tên này vào được.
Ông lão ra dấu mau đi bằng tay, ý chỉ Dịch Hải Lam rời đi.
Dịch Hải Lam không cam tâm nói: “Có lẽ anh ta không phải người của La Thuần thì
sao?”
Lộ Tinh cười ha ha: “Mày đoán sai rồi, sư phụ tao sắp đến rồi! Tao khuyên mày chạy
càng xa càng tốt, nếu không, hôm nay mày khó mà thoát được cái chết.”
Cô ta cố ý nói như vậy khiến Dịch Hải Lam hoài nghi, để hắn không bỏ chạy.
Dịch Hải Lam nghi ngờ, đưa tay tóm lấy Diệp Băng Dung, nói: “Cho dù hắn có đến
đây thì đã sao, chúng ta có con tin trong tay, cùng lắm thì tất cả cùng chết.”
“E là mày không có cơ hội!”
Giọng nói lạnh lùng của La Thuần vang lên ở ngoài cửa, ba đệ tử Lý, Ngao, Đường
đi theo phía sau, Nhị lão Âm Dương đi hai bên trái phải áp trận. Bên ngoài truyền
đến tiếng bước chân rầm rập, Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài dẫn theo hai trăm đệ tử
nòng cốt của võ quán đến bao vây bên ngoài, đề phòng bọn họ chạy trốn.
Dịch Hải Lam cầm cây kéo đặt trên cổ Diệp Băng Dung, nói: “Rất tiếc, huyệt đạo của
bà La đã bị khống chế, không có khả năng
xuống, mày có tin cô ta sẽ tiêu đời không?”
La Thuần nhìn hắn mà không lộ ra biểu cảm gì, giống như đang nhìn một xác chết.
Dịch Hải Lam cười ha hả: “Cho nên, mày có thể làm gì nào? Tiểu Lôi Thần, dù sao
thì mày cũng mang một chữ ‘Tiểu’, sao có thể đấu lại tao. Tiếp tới tao sẽ ‘mời’ vợ
mày về nhà tao làm khách, đợi mấy ngày nữa tao chơi chán rồi đương nhiên sẽ trả
cô ta về, ha ha, ha ha ha ha!”
Hắn cười mấy tiếng lại nói: “Mau tránh ra hết, chuẩn bị xe, tôi phải đi rồi.”
Ông lão họ Khang sợ có biến, nhấc chân đi về phía Dịch Hải Lam. Ngay lúc đó, La
Thuần phóng ra năm thanh phi đao, nhắm thẳng vào phần giữa lưng của ông lão.
Cùng lúc đó, Đồ Long ngồi trên sofa chợt biến mất trong nháy mắt rồi lại xuất hiện
phía sau Dịch Hải Lam.
Ông lão Khang lách người né tránh năm thanh phi đao của La Thuần, ngay trong
khoảnh khắc dừng lại ấy, Đồ Long đã cướp lấy cây kéo ở trong tay Dịch Hải Lam,
trở tay nhắm vào huyệt Đại Chùy của hắn. Dịch Hải Lam chỉ là thực lực Thiên Cảnh,
căn bản không thể chống đỡ một cao thủ Không Cảnh như Đồ Long, sợ đến mức
không dám động đậy.
Ông lão Khang hét lớn một tiếng, xông đến chỗ Đồ Long.
Nhưng Nhị lão Âm Dương nhị lão đồng thời ra tay, từ hai bên đánh bọc sườn, một
quyền một chưởng nhắm về phía đầu ông ta. Ông lão Khang một mình khó mà
chống lại hai người, mặc dù vội vàng ứng phó nhưng vẫn không rơi xuống hạ
phong.
La Thuần từ khi thi triển bí pháp Sưu Hồn thì đầu đau kịch liệt, cảm giác thực lực
không phát huy được một nửa, chỉ sợ có biến, lại phóng ra năm thanh phi đao chặn
đứng đường xuất chiêu của ông lão Khang. Nếu ông ta tiếp tục ra tay, nhất định sẽ
bị phi đao cắt đứt tay chân.
Ông lão Khang bị ép phải rụt tay chân lại, Âm Dương nhị lão đồng thời lấn tới, giáp
công phía trước lẫn sau, đánh vỡ đầu ông ta.
“Bác Khang!”
Dịch Hải Lam la thất thanh, sắc mặt trở nên trắng bệch trong thoáng chốc.
La Thuần cảm giác đầu mình như có ngàn vạn cây kim đâm vào, đau đến mức trán
đổ mồ hôi lạnh. Ngao Chấn vội nói: “Sư phụ, nơi này giao cho bọn tôi là được, anh
mau quay về nghỉ ngơi đi.”
La Thuần khoát tay, chậm rãi tiến tới, nhìn chằm chằm vào Dịch Hải Lam nói: “Mày
ngàn vạn lần không nên động vào vợ tao.”
Môi Dịch Hải Lam run run, lấy điện thoại ra: “Mày đợi đấy, tao gọi điện cho bố tao,
mày nói chuyện với ông ấy.”
Đồ Long hạ kéo, dứt khoát cắt đứt cổ tay của hắn, cười lạnh: “Mày cảm thấy mày
còn có thể sống sao?”
Dịch Hải Lam kêu thảm một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ tay đang trào máu của mình:
“Mày không thể giết tao! Tao, tao, tao có một bí mật nói cho mày, bố tao sắp đến đây
rồi!”
——————