Chương 114: Giải lời nguyền rủa
Mọi người xung quanh đều choáng váng, Lý Thanh Lôi giống như một con quái vật
đánh vỡ vụn tảng đá lớn chặn ở cửa hang động, không đến mười phút đồng hồ,
hang động đã được Lý Thanh Lôi dọn sạch thành một đường hầm dài.
Vẻ mặt của trưởng tộc gầy loắt choắt càng khó coi hơn nữa.
“Đào thông rồi!”
Bên trong truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên của Lý Thanh Lôi, nhóm người La Thuần
lập tức đi theo vào bên trong, Ngao Chấn đi trước dẫn đường, đèn pin cầm tay tìm
kiếm một màn ánh sáng sáng rực của cảnh tượng bên trong động, trong không gian
nhỏ hẹp phía cuối hang động, có một ông lão gầy gò như que củi ngồi khoanh chân
ở đó. Đỉnh đầu của ông ta chốc chốc lại rớt xuống một giọt nước, sau khi giọt nước
rơi vào lòng bàn tay thì ông ta lập tức liếm sạch.
Diệp Băng Dung trong lòng hoảng loạn, trong lòng nghĩ hóa ra ba tháng nay ông ta
nhờ vào những giọt nước này mà sống qua ngày, điều này cần phải có quyết tâm và
nghị lực cỡ nào!
“Tộc trưởng Ô Ha!”
Tất cả những người trong tộc đi theo phía sau đều quỳ rạp xuống vái lạy, tên trưởng
tộc gầy loắt choắt kia thì trên mặt không còn giọt máu nào, mệt mỏi ngã ngục xuống
đất.
“Tộc trưởng Ô Ha, cháu biết là ông vẫn chưa chết mà!” Đóa Nhất nhào vào lòng tộc
trưởng Ô Ha khóc thút thít.
Ô Ha xoa tóc cô bé, cười hiền hậu, ngay sau đó ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Trát
Lí, giọng lạnh lùng nói: “Trát Lí lòng muông dạ thú, mưu hại nhốt tôi ở chỗ này, lập
tức trừng phạt theo quy tắc của gia tộc, bọn đồng đảng cũng đuổi hết ra khỏi trại!”
“Vâng!”
Những chiến sĩ dân tộc Miêu lập tức bước ra, vừa đấm vừa đá lôi Trát Lí ra ngoài.
Có người đem kiệu trúc đến khiêng Ô Ha lên, trong tiếng hò reo đi ra khỏi sơn động.
Tất cả mọi người trong trại đều tụ tập trên bệ đá trước kia, Trát Lí bị ném vào trong
ngọn lửa và bị thiêu sống ngay tại chỗ, những người khác đều bị đuổi ra khỏi trại,
vĩnh viễn không được trở về nữa.
Xử lý xong một số việc nội bộ, lúc này Ô Hà mới nhìn La Thuần và nói: “Vị khách
quý, mong cậu bỏ qua cho việc tiếp đón không được chu đáo của tôi.”
“Không dám!” La Thuần vội vàng đứng dậy, cúi thấp người và nói: “Tộc trưởng Ô
Ha, chúng tôi theo sự chỉ điểm của Thanh Vũ đến tìm tộc trưởng giải bùa chú, chỉ
cần tộc trưởng có thể cứu được vợ của tôi, tôi bằng lòng trả giá bằng bất cứ giá
nào.”
Ô Ha dáng vẻ gầy khô, gầy đễn nỗi chỉ còn mỗi xương, nhưng hai mắt tinh anh lóe
sáng, ánh mắt thăm dò cơ thể Diệp Băng Dung một chút rồi nói: “Khí huyết của cô
ấy gần như đã cạn, sinh mệnh sống nay chết mai, nếu vào lúc mà cơ thể của tôi
khỏe mạnh có lẽ còn có thể cứu cô ấy, bây giờ……chỉ e là lực bất tòng tâm rồi.”
La Thuần lo lắng nói: “Trưởng lão Ô Ha, chỉ cần có thể cứu sống vợ tôi, tôi nguyện
làm bất cứ việc gì cho ông!”
Người đứng bên cạnh Ô Ha giận dữ nói: “Tộc trưởng, ban nãy hắn ta đã giết rất
nhiều người trong tộc của chúng ta, sao lại vẫn muốn cứu bọn chúng chứ.”
Đóa Nhất thanh minh: “Đó là do Trát Lí hạ lệnh phải giết bọn họ, lẽ nào người ta
đứng im đợi chết sao, đừng quên là bọn họ đã cứu tộc trưởng Ô Ha, nếu không thì
mọi người chúng ta đã bị tên phản bội Trát Lí lừa gạt, đó mới là sự sỉ nhục thật sự
đấy!”
Ô Ha xua tay nói: “Trát Lí tàn bạo vô nhân tính, chuyện đó tôi biết, không liên quan
gì đến mấy vị khách này.”
Mọi người xung quanh nghe thấy Ô Ha nói như vậy, thì cũng không nhắc đến nữa.
Ô Ha do dự hồi lâu và nói: “Tôi bằng lòng cứu vợ của cậu, chỉ cần một điều kiện, khi
mà cậu còn còn sống thì phải bảo vệ sự bình an của trại Hắc Long chúng tôi.”
“Được, tôi đồng ý!”
La Thuần lập tức đồng ý, chỉ cần cứu sống được Diệp Băng Dung, dù cho bắt hai
người mãi mãi ở lại chỗ này luôn cũng được.
Ô Ha đứng dậy nói: “Đưa cô ấy đến Tổ Lâm của tôi nhé.”
Đóa Nhất vội vã nói: “Nhưng tộc trưởng, sức khỏe của ông vẫn chưa hồi phục, sao
có thể làm phép……”
Ô Ha lắc đầu nói: “Vị phu nhân này không đợi được nữa rồi, ông nghỉ ngơi một chút,
Đóa Nhất, cháu giúp ông sắp xếp cho tốt, thành hay bại thì phải mặc theo số phận
thôi.”
Vì Tổ Lâm là cấm địa, nên bốn người ngoài Lý Thanh Lôi bị giữ lại, do La Thuần
đưa Diệp Băng Dung đi thẳng vào sâu trong trại. Đi qua một rừng trúc, trước mặt
hiện ra một đại điện hùng vĩ và sạch sẽ, bên trong hương khói lượn lờ, thờ cúng vô
số bài vị tổ tông.
Ô Ha và Đóa Nhất châm hương, quỳ xuống đất dập đầu cúng bái.
La Thuần cũng dẫn theo Diệp Băng Dung cùng cúng bái, trong lòng thầm khấn: “Hi
vọng các vị tiên bối phù hộ cho vợ của tôi bình an vô sự, phù hộ cho tộc trưởng Ô
Ha bình an vô sự.”
Sau khi cúng bái xong, bốn người đi qua bài vị, đi vào bên trong phía sau đại điện, ở
đây càng u tối hơn, mặc dù đã châm nến lên, nhưng cảnh tượng ở chỗ tối vẫn rất
khó nhìn rõ được.
Dưới đất giống như cả một tấm phản đá lớn, trên mặt điêu khắc hoa văn rảnh lõm
xuống kỳ dị, Đóa Nhất đưa Diệp Băng Dung vào ngồi ở chỗ trung tâm nhất, bắt đầu
lấy đế cắm nến bằng xương thú và các vật khác dựa theo rảnh lõm xuống khảm
vào. Ô Ha nằm phía sau tấm vải thưa ở bên cạnh nghỉ ngơi, trong phòng im phăng
phắc.
La Thuần và Diệp Băng Dung cách nhau khá xa, từ đầu đến cuối ánh mắt hai người
đều nhìn vào đối phương, không hề dời mắt chút nào.
Nhìn nhìn và nhìn, khóe mắt Diệp Băng Dung dần dần ngấn lệ, trong mắt tràn đầy
sự
Trong lòng La Thuần khó chịu, dường như là anh muốn khóc lên, nhưng lại vẫn kìm
nén giọt nước mắt lại, nhìn cô mỉm cười, nhỏ nhẹ nói: “Em sẽ không sao đâu.”
Đột nhiên Diệp Băng Dung rút điện thoại ra, gửi tin nhắn đến, La Thuần mở ra xem,
trên đó viết: “Nếu như em chết đi, thì hãy để Tiểu Tinh chăm sóc anh, cô ấy là một
cô gái tốt, hứa với em được không? Nếu không dù em chết cũng sẽ không nhắm
mắt.” Phía sau còn kèm theo một hình mặt cười nghịch nghợm, La Thuần không thể
kìm nén được nữa, nước mắt vỡ òa ra, từng giọt từng giọt rơi xuống màn hình điện
thoại.
Trong lòng anh gào thét nói: “Anh có đức hạnh và bản lĩnh gì, mà đáng để em yêu
anh như vậy!”
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, Đóa Nhất vội vàng đi ra
ngoài, bên ngoài thì thầm bên tai một hồi, Đóa Nhất lại quay trở vào phòng, nói thầm
bên cạnh La Thuần: “Trại Hắc Long có kẻ địch đến, hi vọng anh có thể đi giúp đỡ
bọn họ, ở đây cứ giao cho tôi và tộc trưởng nhé, anh phải đảm bảo sự bình an của
bọn họ.”
“Yên tâm!” La Thuần lập tức đứng dậy, trước khi đi còn quay đầu lại âu yếm nhìn
Diệp Băng Dung, bước nhanh ra phía ngoài.
Sau khi ra khỏi Tổ Lâm, phía xa thấp thoáng truyền đến một hồi tiếng gào thét, La
Thuần lập tức tăng nhanh tốc độ, bay nhanh về phía trước. Người bên cạnh đều
thấy một tàn ảnh giống như là trận gió cuồn cuộn thổi qua, thậm chí đến bóng người
cũng không nhìn thấy, rất nhiều đứa trẻ ngạc nhiên kêu lên: “Anh ấy là siêu nhân,
em từng thấy ở trong truyện tranh châm biếm!”
“Không phải, siêu nhân thích mặc quần sịp ra bên ngoài cơ, anh ấy là cao thủ võ
thuật mới đúng! Tiểu Lý phi đao, bách phát bách trúng, chíu chíu chíu!”
Tường trại của trại Hắc Long đều được làm từ cây đại thụ cao chọc trời, rễ ăn sâu
trong lòng đất, tương đương với tường trại bằng gỗ, phía trên tường trại bóng người
đông nghịt, rất nhiều người trong tay đã kéo sẵn dây cung đợi bắn cung tên ra, bốn
người Lý Thanh Lôi uể oải đứng dựa vào đầu tường, Ngao Chấn bức bối nói: “Đám
người này rốt cuộc là có đánh không, u a quang quác đang nói cái gì vậy chứ, muốn
chửi chết kẻ thù sao?”
Bên dưới có người hiểu tiếng Hán, nghe thấy liền lớn tiếng chửi: “Người của trại
Hắc Long lại đi mời người ngoại tộc đến, các người đã quên lời giáo huấn của tổ
tông bộ lạc Hắc Miêu rồi sao?”
Trên tường trại cũng có người mắng chửi: “Trại Hắc Nguyệt của các người cũng có
tốt đẹp gì đâu, trước kia nhiều lần đánh lén bọn tao thành công, chẳng phải là vì đi
nhờ vả Dịch Pháp Long, làm con chó săn của ông ta!”
“Dịch Pháp Long?”
Nghe thấy cái tên này, bốn người Lý Thanh Lôi đều đứng dậy, vẻ mặt nghiêm chỉnh.
Dịch Pháp Long Lôi Thần là kẻ thù số một của bọn họ, đám người này lại có quan
hệ với Dịch Pháp Long, thế thì hôm nay không thể tha cho bọn chúng được.
———————