Chương 115: Gặp lại kẻ địch
“Kẻ nào là chó săn của Dịch Pháp Long, mau đứng ra chịu chết đi!”
Thân hình cao lớn của Lý Thanh Lôi đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác, một
tiếng hét lớn giống như mặt đất bằng phẳng bị sét đánh, chấn động đến mức tai của
vô số người bên dưới vang lên tiếng ong ong dữ dội.
“Mày lại là kẻ nào? Cũng xứng để gọi thằng tôn danh của Lôi Thần?”
Kẻ cầm đầu của đối phương là một người trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi,
ngạo mạn đứng ở vị trí trung tâm của vòng vây hình cung của người phía bọn
chúng, lớn tiếng nói: “Tao nói cho bọn mày biết, trại Hắc Nguyệt đã liên thủ với Lôi
Thần, bọn mày chỉ có nước bó tay chịu trói, còn cứ cố tiếp tục chống cự, thì bọn
mày sẽ bị tiêu diệt không chừa một kẻ nào.”
Chỉ có cung tên lạnh lẽo ở trên tường đáp lại lời của hắn ta, tên đó giận dữ, vung tay
nói: “Nổ tung cái trại này cho tao!”
Phía sau lập tức có người bước lên, giương hỏa tiễn lên ngắm thẳng vào cửa trại.
Vù!
Một viên đạn tên lửa vừa được bắn ra thì ánh sáng bạc lóe lên, viên đạn tên lửa nổ
tung tại chỗ, những người xung quanh bị nổ tan xương nát thịt.
Không biết từ lúc nào La Thuần đã xuất hiện trên tường, trong tay vân vê thanh phi
đao, sắc mặt lạnh lùng, nói với người phía dưới: “Chỉ cần bọn mày nói là không có
chút quan hệ nào với Dịch Pháp Long thì hôm nay tao có thể miễn chết cho bọn
mày.”
Tên trung niên cầm đầu kia cười khà khà và nói: “Mày là cái thá gì, xem ra căn bản
là mày không biết Lôi Thần là người nào, nói cho mày biết nhé, Lôi Thần bây giờ đã
hợp tác và kết thành đồng minh với tất cả gia tộc biết võ ở phương Nam rồi, bọn
mày không có chút khả năng đối chọi nào đâu. Biết thức thời thì ngoan ngoãn quy
thuận, tao thấy mày cũng có chút bản lĩnh, có lẽ có thể để cho Lôi Thần đào tạo cẩn
thận, tương lai cố gắng lập công, tiền đồ rộng mở.”
“Tao lập công cái con mẹ mày!” Lý Thanh Lôi sớm đã không nhịn được nữa, chộp
lấy một cột cờ lớn ở bên cạnh và nhảy xuống, càn quét về phía trước, lập tức có
mấy tên bị quật đến gãy xương trật gân. Ba người Ngao Chấn cũng nhảy xuống,
giống như sói vào bầy cừu, trong chớp mắt đã có đến phân nửa số người bị giết
chết, số còn lại thì gào cha khóc mẹ chạy bán sống bán chết, nhưng lại bị phi đao
của La Thuần đuổi kịp, giết sạch không chừa một tên nào.
Trong cấm địa Tổ Lâm, Đóa Nhất vội vàng đi từ bên ngoài về, thì thầm bên tai Ô Ha
nói mấy câu, Ô Ha gật gật đầu, đứng dậy, nói với Diệp Băng Dung: “Chúng ta bắt
đầu nhé.”
Ông ta sớm đã thay một bộ quần áo sạch sẽ đẹp đẽ vào, trong tay cầm hai dụng cụ
bằng xương kỳ dị, mặt đối diện với một bức tượng khắc bên tường rồi quỳ xuống
bái lạy, trong miệng niệm thần chú huyền bí, bầu không khí trong căn phòng trong
chớp mắt ngưng đọng lại.
Diệp Băng Dung ngồi ở ngay trung tâm càng cảm giác như trong phòng có một loại
năng lượng thần bí, trong lúc Ô Ha không ngừng niệm thần chú thì loại sức mạnh
này càng ngày càng mạnh hơn.
Đột nhiên, chín ngọn đèn dầu đặt dưới sàn sáng lên, Ô Ha cũng theo đó đứng dậy,
đưa tay ra ấn vào chỗ rãnh lõm xuống ở dưới sàn, lòng bàn tay của ông ta không
ngừng rướm ra máu tươi, thuận theo rãnh lõm xuống của hoa văn dưới sàn chảy
xuống, cuối cùng đã biến tất cả những hoa văn xung quanh người Diệp Băng Dung
thành màu đỏ máu.
Tiếng niệm thần chú của Ô Ha càng ngày càng to rõ ràng, bắt đầu nhảy một điệu
nhảy kỳ dị xung quanh Diệp Băng Dung, giống như nhảy điệu nhảy cây gậy thần
thông của đại thần vậy.
Đóa Nhất thấy sắc mặt của trưởng tộc càng ngày càng trắng bạch ra, trong lòng
cũng sốt ruột lo lắng theo.
Cuộc chiến đấu bên ngoài trại sắp đến hồi kết, toàn bộ kẻ địch đều bị tiêu diệt,
người của Miêu trại tôn thờ La Thuần như thần linh, trong sự tôn kính đó còn có cả
sự kính sợ,
La Thuần không có tâm trạng để tham gia ăn mừng thắng lợi với bọn họ, vội vội
vàng vàng chạy đến Tổ Lâm phía sau trại, anh đến nơi lại bị Đóa Nhất chặt lại bên
ngoài, nói với anh rằng bây giờ chính là thời khắc mấu chốt của làm phép, không
thể bị quấy rầy.
Thấy trời dần dần tối sầm xuống, trong lòng La Thuần càng căng thẳng hơn, đến
nước cũng không muốn uống lấy một ngụm.
Bỗng nhiên trong từ đường truyền đến tiếng kêu thất thanh của Diệp Băng Dung:
“Trưởng lão Ô Ha!”
La Thuần và Đóa Nhất lập tức xông vào, thấy trong phòng cuồng phong nổi dậy, râu
tóc của tộc trưởng Ô Ha đã bạc hết rồi, tay chống cây gậy bằng xương trắng, vạt áo
trước ngực bị máu nhuộm đỏ cả một khoảng lớn.
“Ông Li Trát Hồng……”
Hai tay của ông ta giơ cao lên, điểm cuối của cây gậy xương trắng trong tay sáng
lên ánh sáng màu đỏ rực, bao phủ toàn bộ cơ thể Diệp Băng Dung.
Dung mạo của Diệp Băng Dung bắt đầu hồi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt
thường, tóc trắng chuyển thành trắng xám, lại từ trắng xám biến thành màu đen,
nước da cũng vậy, da đang nhăn nheo trở nên căng mịn, không đến ba phút, dung
mạo của cô đã hoàn toàn hồi phục trở lại.
La Thuần trong lòng kích động, không cầm lòng nổi siết chặt nắm tay lại.
Đúng vào lúc này, Ô Ha nôn ra một ngụm máu, cơ thể lảo đảo ngã nhào xuống sàn,
ánh sáng màu đỏ của cây gậy xương trắng trong tay cũng biến mất.
“Tộc trưởng Ô Ha!” La Thuần bay lên trước, vươn tay ra đỡ chặt lấy ông ta, chỉ cảm
thấy trong tay nhẹ bẫng, vốn dĩ cơ thể ông ta đã gầy trơ xương giống như đã không
còn chút trọng lượng nào.
“Tôi……Tôi thất bại rồi……” Tộc trưởng Ô Ha cười ngượng một tiếng, sắc mặt trắng
bạch, khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi, thở hổn hển hai tiếng và nói: “Rất xin
lỗi, vợ của cậu, chỉ có thể sống được ba mươi ngày, sau ba
nua mà chết, tôi…… đã cố gắng hết sức rồi……”
Ánh mắt tộc trưởng Ô Ha rũ rượi, hơi thở yếu ớt, cuối cùng đã tắt thở hẳn.
“Tộc trưởng!”
Đóa Nhất nhào đến, khóc lóc đau đớn tột độ.
Vốn dĩ La Thuần đang từ tâm trạng kích động lại trở thành lạnh giá tột độ, Diệp
Băng Dung chậm rãi bước lên trước, khẽ vỗ về bờ vai của Đóa Nhất. Ba mươi ngày
đối với cô mà nói đã đủ rồi, điều duy nhất cảm thấy hổ thẹn trong lòng đó chính là
làm liên lụy đến tộc trưởng Ô Ha, khiến ông ta phải chết.
Một mạng sống đổi lấy ba mươi ngày, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy không
đáng.
Không khí bi thương bao trùm toàn khu trại, tang lễ được cử hành luôn trong ngày,
La Thuần dẫn Diệp Băng Dung và bốn đệ tử đến quỳ bái hành lễ trước linh cữu của
Ô Ha, trong lòng thầm hứa: “Tộc trưởng yên tâm, lời tôi từng nói thì sẽ giữ lời, tôi
còn sống ngày nào, thì trại Hắc Long sẽ bình an ngày đó.”
Nửa đêm, người dân của trại Hắc Long đều đã đi nghỉ, La Thuần ngồi trên đỉnh núi
phía sau trại, ôm lấy Diệp Băng Dung, ngẩn ngơ ngắm những vì sao trên bầu trời.
“Trước kia em chưa từng cảm thấy những vì sao trên trời lại đẹp như vậy, tiếc là
những vì sao ở đây nhỏ hơn một chút.” Diệp Băng Dung tựa vào vai anh thì thầm.
La Thuần lại cảm thấy bầu trời sao này thê lương vô cùng, dùng sức ôm chặt lấy cô
và nói: “Nghe nói những vì sao ở núi Côn Luân rất to, anh đưa em đi ngắm nhé.”
“Em muốn đi biển trước!” Diệp Băng Dung cười và nói: “Thực ra lớn như thế này rồi
nhưng em vẫn chưa từng đi biển, chúng ta kêu cả bố mẹ và Băng Bồng cùng nhau
đi biển chơi mấy ngày, sau đó đi hồ Lô Cô, đi ngắm cảnh sơn thủy ở Quế Lâm, đi
Tây Hồ, đi Namtso, đi chơi Disney……đáng tiếc, thời gian ba mươi ngày thì ngắn
quá!”
La Thuần lộ ra nụ cười đau khổ.
Diệp Băng Dung vuốt ve hai má anh và nói: “Anh đừng có đau lòng có được không,
tộc trưởng Ô Ha cho chúng ta thời gian ba mươi ngày để ở bên nhau, em đã thấy
mãn nguyện rồi, chỉ hận là trước kia chúng ta chỉ bận bịu với những công việc khác,
nếu không sống hơn hai mươi năm nay, dù có thế nào đi nữa cũng chơi đủ rồi, tại
sao con người ta chỉ có khi sắp chết rồi mới biết bản thân mình muốn làm gì nhỉ?”
“Anh nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho em.” Trong đầu La Thuần suy nghĩ
đến tất cả những khả năng, tiếc là thời gian ba mươi ngày quả thực quá ngắn rồi,
cho dù muốn chuẩn bị cũng không kịp.
Lẽ nào thật sự chỉ có thể giương mắt trưng trưng nhìn Diệp Băng Dung chết đi sao?
Lần đầu tiên La Thuần cảm thấy bản thân lực bất tòng tâm.
Hai ngày sau, La Thuần nghe theo lời của Diệp Băng Dung, đưa cô và bốn đệ tự
xuất phát, cùng nhau đi Xuân Thành du ngoạn, không ngờ vừa xuống máy bay đã
gặp một người quen.
“Dương Hải Quân?”
Diệp Băng Dung cau mày lại, tên này là người mà cô căm hận chán ghét nhất,
không ngờ lại gặp hắn ta ở đây.
———————