Chương 118: Mối thù cứa đứt tay
La Thuần có vóc dáng vạm vỡ, mặt mày sáng sủa, có thể dễ dàng khiến người ta
cảm nhận được khí chất quân nhân trên người anh.
Nhưng Diệp Băng Dung ở bên cạnh anh còn thu hút người khác hơn, dẫu sao một
người phụ nữ đẹp nhường này cũng rất hiếm có. Dù sắc mặt cô tiều tụy, nhưng vẫn
có một vẻ đẹp kiều diễm lạ thường.
Lúc này, La Thuần với Diệp Băng Dung đang đối mắt nhìn nhau, trên gương mặt
của hai người họ đều có nụ cười dịu dàng, như thể mọi người ở đây đều là không
khí, trong mắt họ chỉ có đối phương.
Dịch tam thiếu gia chậm rãi đứng dậy nói: “Xuất hiện đúng lúc đấy, anh giết chết em
trai tôi, tôi vẫn chưa tìm anh tính sổ, mà anh đã tự vác xác đến rồi.”
Ngao Chấn lắc đầu chép miệng nói: “Nhà họ Dịch các người đúng là chẳng thiết tha
thể diện gì cả, thằng em vô dụng nhà anh dám tơ tưởng đến sư nương và sư muội
của tôi, nên tự hại chết mình thôi. Tôi còn chưa nói đến chuyện ông già nhà anh
nhân lúc sư phụ tôi bị thương để đánh lén đâu, còn hại sư nương của tôi chỉ sống
được ba mươi ngày nữa. Lão già Lôi Thần khốn kiếp nhà anh là kẻ thù số một của
hội võ thuật Tinh Hà chúng tôi, anh đã bảo ông ta rửa sạch cổ để chờ chúng tôi
chưa?”
Dịch tam thiếu gia hầm hừ nói: “Đám chó má các người đến một ngón tay của em tôi
cũng không bì kịp, chết thì cũng chết rồi, còn dám nhắc đến chuyện báo thù với tôi?”
“Ô hay mẹ nó nữa!” Ngao Chấn chán nản nói: “Tôi bảo này sao đạo đức của nhà họ
Dịch các người đều thối tha như thế hả? Coi mình là thần thật hay sao?”
Lộ Tinh ở một bên tiếp lời: “Thế là sư huynh không biết rồi, trên đời này có rất nhiều
người quá huênh hoang nên đã bị thần kinh. Tôi thấy cả cái nhà này điên hết rồi, sư
huynh phí lời với đám tâm thần làm gì, cẩn thận bị lây bệnh đấy.”
“Chuẩn không cần chỉnh.” Ngao Chấn lập tức im bặt, nhìn trái ngó phải, như thật sự
đã bị những người này lây bệnh.
Hai người đấu võ mồm, kẻ xướng người họa, chọc cho sắc mặt của Dịch tam thiếu
gia khó coi kinh khủng, hắn gật đầu cười nói: “Được lắm, để lát nữa tôi xem các
người còn mạnh miệng được nữa không.”
Hắn tung người lên, thoáng cái đã đến trước mặt Lý Thanh Lôi, sau đó tung chưởng
đánh vào mặt của anh ta.
Lý Thanh Lôi chỉ thấy mũi mình gửi thấy một mùi hương thơm ngát, thoáng cái anh
ta thấy đầu óc váng vất, vội nhảy ra nói: “Anh dùng độc!”
Dịch tam thiếu gia cười ha ha nói: “Đối phó với đám cặn bã các người, đương nhiên
phải sử dụng chút bản lĩnh đặc biệt rồi!”
Hắn khua múa hai tay, trong tay áo chợt có rất nhiều bột mịn bay ra. Thấy hắn sắp
làm bẩn đồ ăn trên bàn, La Thuần giơ tay tung một chưởng trên không trung, ánh
điện trên tay lập lòe, đẩy chân khí mãnh liệt ra, đánh tan chỗ bột mịn đó. Còn bản
thân Dịch tam thiếu gia thì bị luồng kình khí hùng hậu đó đánh cho lùi lại, suýt nữa
hộc máu.
La Thuần nhìn chăm chăm vào hắn với ánh mắt cảnh cáo: “Đừng làm phiền chúng
tôi dùng bữa.”
Bốn người Ngao Chấn đều đứng hết dậy, tung người bổ nhào về phía Dịch tam
thiếu gia.
Lý Thanh Lôi dẫn đầu, toàn thân anh ta đâm sầm vào Dịch tam thiếu gia như con
gấu lao vào cái cây. Dịch tam thiếu gia vừa đứng vững lại, miễn cưỡng bị trúng một
cú này. Ngao Chấn đã chạy từ phía sau đến, hai luồng chân khí lượn vòng theo hai
cánh tay cậu ta bắn vào giữa lưng của Dịch tam thiếu gia.
Đòn chí mạng hơn nữa là Đường Hiệp lao từ trên cao xuống, thân kiếm thon dài của
cậu ta như con rắn độc, có thể đâm xuyên qua đỉnh đầu Dịch tam thiếu gia bất cứ
lúc nào.
Dẫu sao Dịch tam thiếu gia cũng mới vừa đột phá đến Không Cảnh, hơn nữa kinh
nghiệm chiến đấu cũng không phong phú, trong lúc rơi vào nguy hiểm, hắn vội vàng
chạy trốn.
Ba người Ngao Chấn cùng hợp sức đánh cho hắn vô cùng chật vật, suýt nữa bị
thương.
Ông lão họ Bạch định ra tay giúp đỡ, nhưng đã bị Lộ Tinh chặn lại.
Vì cô có tài năng trời phú hơn người với sức mạnh tinh tú, mới vài tháng tốc độ bay
đã cực nhanh, cô đã đột phá đến cảnh giới Khí Luân. Khi đối mặt với ông lão họ
Bạch là cường giả Không Cảnh này, cô cũng không hề bị yếu thế. Mọi người ở xung
quanh xem đến mức chấn động trong lòng, đều thắc mắc đồ đệ của La Thuần rốt
cuộc là quái vật phương nào, chọn bừa một người ra chiến đấu cũng có thể bất
phân thắng bại với cường giả Không Cảnh.
Lúc này, người nhà họ Bạch nghe tin đều đã chạy tới, họ vội vàng đi giúp ông lão họ
Bạch, nhưng người mạnh nhất trong số này mới chỉ là tông sư Thiên Cảnh. Dáng
người Lộ Tinh như điện, hai tay như hoa lan, mỗi khi cô ra tay đều sẽ có người bị
gãy xương, thoáng cái phía đối phương đã có mười mấy người ngã xuống.
Dịch tam thiếu gia ở một phía khác đã rơi vào tình thế nguy cấp đến tính mạng, La
Thuần ngại ồn ào, lập tức bắn một thanh phi đao ra. Dịch tam thiếu gia hét lên một
tiếng thảm thiết, bàn tay của hắn đã bị cứa đứt rơi xuống đất. Hắn không dám đứng
ngây ra nữa, tức tốc phá cửa sổ bỏ chạy.
Nhà họ Bạch ở phía khác thấy nhân vật chính đã bỏ chạy, ai nấy đều sợ đến mức
chạy trối chết, thoáng cái đã chẳng còn một bóng người.
Trong đại sảnh lập tức trở nên trống trải, chỉ có một đống bề bộn dưới đất, cơm
canh nước nôi cũng vung vãi.
Cuối cùng cũng yên tĩnh lại rồi.
“Em vẫn muốn ăn bánh quẩy xào hẹ.” Diệp Băng Dung ợ một cái, vì giữ dáng nên
trước giờ cô không dám ăn nhiều, hôm nay cuối
La Thuần gọi nhân viện phục vụ đang trốn ở góc phòng: “Bảo nhà bếp làm thêm một
phần bánh quẩy xào hẹ, nhanh lên.”
Ngao Chấn thúc giục nói: “Mau, mau lên, chạy đi.”
Lý Thanh Lôi dứt khoát lôi nhân viên phục vụ vào bếp, trực tiếp đốc thúc đầu bếp
nấu nướng.
Không lâu sau, ông chủ và nhân viên của cả nhà hàng đều bị gọi tới bưng canh rót
nước, mười ba người đầu bếp đứng ở một bên giới thiệu về món ăn, hệt như đang
hầu hạ vua chúa thời xưa.
Sau khi đã ăn no uống say, bọn họ thỏa mãn rời đi, tham quan cảnh đẹp ở cả Xuân
Thành, sau đó lại thuê một chiếc xe nhà siêu rộng, đi xuyên đêm đến Quế Lâm,
chuẩn bị du ngoạn non nước.
Khi chiếc xe chạy đến một vùng núi hoang vu, Diệp Băng Dung thấy mặt đất phủ
đầy tuyết được ánh trăng tròn bên ngoài chiếu rọi, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng
quái lạ, cười nói: “Anh nói thử xem nếu chúng ta nướng thịt ở đây thì sẽ như thế nào
nhỉ? Chắc là sẽ vui lắm.”
Lý Thanh Lôi ngồi phía trước lái xe lập tức quay đầu xe lại, lái xe đến vùng đất trống
bên cạnh. Đồ ăn thức uống trên xe đều đủ cả, thậm chí còn có cả thiết bị karaoke.
Vì vậy, bọn họ đi nhặt củi, nhóm lửa, ngồi quây quần bên nhau, vừa nướng thịt vừa
thay phiên hát karaoke. Đây là lần đầu tiên họ có trải nghiệm như thế này, nên thấy
vô cùng mới mẻ.
Khi đến lượt Diệp Thái hát, Diệp Băng Dung vỗ tay cười nói: “Con chưa được nghe
bố hát bao giờ.”
Đường Thiền mỉm cười đáp: “Bố con còn chưa từng hát trước mặt mẹ, ông ấy bảo
thà chết cũng không muốn hát.”
Diệp Thái ngượng ngùng gãi đầu bảo: “Tôi hát dở lắm.” Ông ta thật sự ngại tự bêu
xấu mình trước mặt nhiều người như thế này, nhưng trông thấy ánh mắt mong chờ
của con gái, trong lòng ông buồn bã, ông gật đầu nói: “Được, tôi hát một bài.”
Mọi người đều im lặng lắng tai nghe, Diệp Thái chuẩn bị một lúc lâu, sau đó cất
giọng: “Này em gái, em dám đi về phía trước…”
Ông ta vừa cất tiếng hát, tất cả mọi người đều phì cười, chất giọng lạc lõng đặc thù
quả thật quá buồn cười. Thấy con gái cười vui vẻ, dù hát khó nghe, Diệp Thái cũng
gắng gượng hát tiếp.
Diệp Băng Bồng không nhịn được nói: “Thôi bố đừng hát nữa, con sắp không chịu
được nữa rồi. Cái kiểu hát lạc quẻ này của bố đúng là có muốn học cũng khó đấy ạ.”
Đột nhiên có ánh đèn sáng lên ở phía xa, mười mấy chiếc xe đang phóng từ trong
cát bụi đến, vây tròn bọn họ lại, ánh đèn chói mắt khiến mọi người đều phải híp mắt
lại. La Thuần thầm nổi giận, anh vung tay liên tục phóng phi đao ra, đâm vỡ hết đèn
của mấy chiếc xe này.
Dịch tam thiếu gia dẫn người bước xuống xe, hắn sầm mặt nói: “Vui vẻ quá nhỉ, các
người thoải mái tự tại thật đấy. Đáng tiếc tôi đã bị cụt tay, trở thành người tàn phế
rồi. Lúc trước tôi không tiện dùng vũ khí bí mật ở trong nhà hàng, bây giờ đến lúc
chết của các người rồi!”
——————