Chương 117: Vụ án đẫm máu từ bữa ăn
Rất nhiều người lũ lượt bước đến chào hỏi với Dịch tam thiếu gia gia, La Thuần liếc
nhìn sang chỗ đó, thấy Dịch tam thiếu gia gia là một chàng trai sáng sủa khoảng ba
mươi tuổi. Hắn liên tục chào hỏi và trò chuyện với mọi người xung quanh, trông thật
sự rất hòa hợp.
Theo bên cạnh hắn còn có một ông lão chừng năm, sáu mươi tuổi, mặt mày ông ta
niềm nở, bật cười ha ha nói: “Chắc mọi người vẫn chưa biết, mấy hôm trước Dịch
tam thiếu gia đã đột phá đến Không Cảnh và trở thành cường giả Không Cảnh chưa
đến ba mươi tuổi rồi, chuyện này rất hiếm gặp trong lịch sử giới võ thuật của chúng
ta đấy.”
Mọi người thấy vô cùng kinh ngạc, líu lưỡi nói: “Dịch tam thiếu gia thông minh sáng
dạ, không hổ là thiên tài của giới võ thuật phía nam. Tôi thấy Dịch tam thiếu gia phải
là người đứng đầu trong thế hệ trẻ đấy.”
“Đó là điều hiển nhiên, Lôi Thần tiên sinh là nhân vật như thế nào, sao có thể dạy dỗ
ra một người con trai kém cỏi được. Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa, nhà họ Dịch sẽ
đứng đầu cả giới võ thuật.”
Dịch tam thiếu gia mỉm cười không nói gì, nhưng nét mặt ít nhiều cũng có vẻ khá
đắc ý.
Đột nhiên phía sau đám người có một người lên tiếng: “Dịch tam thiếu gia có tài
năng trời ban, chắc chỉ có Tiểu Lôi Thần của Hà Đông đó mới có thể so bì được. Tôi
nghe nói người ta bây giờ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi thôi.”
Nghe thấy cái tên Tiểu Lôi Thần, đại sảnh đột nhiên im phăng phắc, sắc mặt của
Dịch tam thiếu gia cũng hơi khó coi. Ai cũng biết La Thuần đã là nhân vật đỉnh cấp
trong Không Cảnh từ lâu, anh vừa có thể xuống Lop Nur dưới lòng đất tìm kho báu,
vừa có thể đánh bại ba đại cường giả Không Cảnh liên thủ. Dù Dịch tam thiếu gia có
tài năng thiên bẩm cao đến mấy, cũng không bằng một nửa của người ta.
Ông lão đi theo Dịch tam thiếu gia không vui nói: “Tôi đã từng gặp vị thiên tài mà Lôi
Thần tiên sinh mời đến. Ở trước mặt vị thiên tài đó, cái người được gọi là Tiểu Lôi
Thần kia chỉ như con kiến hôi thôi, không có gì ghê gớm cả. Vả lại, chờ tiêu diệt
được La Thuần là xong chuyện rồi. Dịch tam thiếu gia cũng cần phải đến Tần Lĩnh
tu hành với vị thiên tài đó, đến lúc ấy một tên Tiểu Lôi Thần có là cái thá gì nữa?”
“Thì ra là vậy!”
Rất nhiều người trong đại sảnh vừa kính nể vừa ngưỡng mộ Dịch tam thiếu gia. Hắn
có thể tu hành cùng thiên tài, chứng tỏ tương lai cũng sẽ giỏi giảng hệt như vị thiên
tài đó.
Ông lão kia nói: “Không tán gẫu nữa, mời mọi người ngồi. Hôm nay, chúng tôi mời
mọi người đến đây, thứ nhất là để thưởng thức cao lương mỹ vị của Xuân Thành
chúng tôi, thứ hai cũng là để tuyên bố chuyện hợp tác giữa nhà họ Bạch tôi và nhà
họ Dịch. Nếu các vị muốn gia nhập liên minh, lát nữa cứ việc tới tìm tôi là được.”
Dịch tam thiếu gia bị kéo đến ngồi ở vị trí đầu tiên ở phía trên nhất, có người hỏi:
“Nghe nói Tiểu Lôi Thần là nhân tài mới nổi ở phía bắc, còn đang làm việc cho quốc
gia, thực lực thâm sâu khó lường. Hơn nữa anh ta còn kết thù với Lôi Thần, Dịch
tam thiếu gia ra ngoài một mình thế này có sợ gặp nguy hiểm không?”
Ông lão họ Bạch ở bên cạnh đáp: “Các người đều bị hắn dọa cho sợ mất mật rồi,
chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không có kinh nghiệm gì thôi. Hôm nay, Dịch
tam thiếu gia ra ngoài, đương nhiên đã có chuẩn bị ổn thỏa. Dù Hồ Thánh có đến thì
cũng phải chết.”
Lúc này, thức ăn đã bắt đầu được mang lên. La Thuần chuyên tâm gắp thức ăn cho
Diệp Băng Dung, anh vốn chẳng bận tâm đến đám người này, căn bản không để lời
nào lọt lỗ tai.
Đám người đang ăn uống vui vẻ, đột nhiên tên vệ sĩ lúc trước dẫn người xông vào,
chỉ vào đám người La Thuần nói: “Chính là bọn họ, ban nãy họ xông thẳng vào đây,
còn ăn nói lỗ mãng về Lôi Thần tiên sinh, gọi hẳn tên thật ra.”
Người thanh niên mặc áo trắng ở cạnh gã vệ sĩ sầm mặt xuống đi tới nói: “Các
người rốt cuộc là ai? Đứng hết dậy, ngoan ngoan đi theo tôi.”
Dường như La Thuần không nghe thấy, anh múc một chén canh cho Diệp Băng
Dung, cẩn thận thổi nguội cho cô, sau đó tận tay đút cho cô ăn.
Ngao Chấn đứng dậy, cười he he nói: “Người anh em này đừng gấp gáp, có chuyện
gì thì chúng ta ra ngoài nói, tôi đảm bảo sẽ cho anh một đáp án vừa ý.”
Người thanh niên áo trắng đó lạnh mặt đáp: “Loại cậu mà cũng đòi nói chuyện riêng
với Bạch Song Long tôi? Tôi nhắc lại lần cuối, đây là địa bàn của nhà họ Bạch
chúng tôi, tất cả đứng dậy, cút hết ra ngoài cho tôi.”
Lúc này, lại có người đi từ bên ngoài vào, cười nói: “Bạch thiếu gia, lâu rồi không
gặp.”
Thì ra là Dương Hải Quân và mấy người lúc trước đã đến, Bạch Song Long ngoảnh
lại mỉm cười nói: “Đến rồi đấy à, mời vào trong ngồi. Tôi đang xử lý chút việc, lát
nữa sẽ lập tức qua ôn chuyện với mọi người ngay.”
Sau khi nhìn thấy La Thuần, mặt của mấy người đó lập tức biến sắc, họ đứng im tại
chỗ không nói gì, Bạch Song Long nghi hoặc hỏi: “Các vị quen bọn họ à? Mấy người
này bỗng dưng vô cớ xông vào buổi tiệc của chúng tôi, nếu các vị quen biết họ thì
hãy dạy cho họ biết quy tắc.”
Dương Hải Quân lắp bắp nói: “Anh ta, anh ta, anh ta là La Thuần.”
“La Thuần? La Thuần nào?” Bạch Song Long là con
quan tâm đến chuyện của phía bắc lắm. Dù anh ta loáng thoáng nghe trưởng bối
nhắc đến người này, nhưng không bận tâm lắm, nên không nắm rõ được tình hình.
Anh ta quyết phải đuổi mấy người này ra trước rồi tính, anh ta ngoảnh lại nhìn đám
người La Thuần nói: “Tôi mặc kệ các người có lai lịch thế nào, dám động đến người
nhà họ Bạch tôi thì chỉ có một con đường chết. Các người tự đi hay để tôi gọi người
tiễn đây?”
Thấy đám người La Thuần vẫn ngồi im bất động, anh ta vung tay nói: “Xông lên cho
tôi, lôi họ ra ngoài!”
Vệ sĩ ở phía sau anh ta lập tức xông lên, La Thuần lại đút cho Diệp Băng Dung một
muỗng canh nữa, sau đó hờ hững nói: “Đừng làm phiền sư nương của các người
dùng bữa.”
Lý Thanh Lôi đứng bật dậy, giơ tay tóm lấy một tên vệ sĩ trong số đó đánh bay, mấy
người ở phía sau xông lên cũng đều bị đánh ngã xuống đất, kêu gào đau đớn.
Bạch Song Long tức giận quát: “Anh dám ra tay?”
Tiếng động ở bên này chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người, ông lão
họ Bạch đó cau mày nói: “Song Long? Cháu đang làm gì thế?”
Bạch Song Long vội đáp: “Không có gì ạ, chút chuyện nhỏ ý mà, cháu sẽ xử lý
nhanh thôi.”
“Làm nhanh đi.” Ông ta mất kiên nhẫn nói, sau đó tiếp tục trò chuyện với Dịch tam
thiếu gia.
Bạch Song Long sầm mặt xuống nhìn Lý Thanh Lôi nói: “Nếu các người đã không
biết sống chết, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Bị chủ nhà phê bình, anh ta trút giận hết lên người Lý Thanh Lôi, anh ta rút con dao
găm ở hông ra đâm về phía Lý Thanh Lôi.
“Tôi sẽ cho anh biết đắc tội với nhà họ Bạch tôi thì sẽ có kết cục như thế nào!” Bạch
Song Long khẽ quát một tiếng, hung tợn đâm con dao vào chân Lý Thanh Lôi,
nhưng con dao này lại như cắm vào một miếng gân bò mềm dẻo, Bạch Song Long
không đâm dao vào được, ngược lại tay anh ta còn bị bắn ra.
Khi anh ta đang thầm thấy kinh ngạc, Lý Thanh Lôi đã tung một quyền, đánh anh ta
bay ra ngoài, xô đổ mấy cái bàn.
Trong đại sảnh nháo nhào cả lên, mọi người đều đứng hết dậy.
Ông lão họ Bạch đó đứng dậy quát: “Kẻ nào gây sự ở buổi tiệc của nhà họ Bạch
tôi?”
Ngao Chấn cười ha ha bảo: “Ngại quá, chúng tôi chỉ đến dùng bữa thôi, nhưng cái
tên Bạch Song Long gì đó của nhà các ông cứ đòi đuổi chúng tôi đi cho bằng được,
còn rút dao định giết đại sư huynh của chúng tôi, chúng tôi chẳng may đánh trả, thật
xin lỗi.”
“Rốt cuộc các người là ai?” Ông lão họ Bạch biết thực lực của cháu trai mình, anh ta
còn bị đánh bay bởi một chiêu thì chắc chắn những người này có lai lịch không đơn
giản. Ông ta hướng mắt về phía La Thuần, mặt bỗng biến sắc, quát lớn: “Cậu là La
Thuần!”
Lúc này, tất cả mọi người ở trong đại sảnh đều đã nghe thấy, ai nấy đều ngoái lại
nhìn La Thuần, muốn nhìn xem Tiểu Lôi Thần có thể so sánh với Lôi Thần rốt cuộc
là người như thế nào.
———————