Chương 72: Tiêu diệt nhà họ Đường
Người bên cạnh hầm hừ nói: “Nhà họ Lộ làm chuyện này khiến nhà họ Đường
chúng ta mất hết sạch mặt mũi, họ đưa con nhỏ này đến để bồi thường. Chúng ta
thích trừng phạt cô ta thế nào cũng được, chắc chắn nhà họ Lộ sẽ không trở mặt với
chúng ta vì một người phụ nữ đâu!”
“Ừm…” Đường Văn Cử phất tay nói: “Những người không liên quan gì đến chuyện
này ra ngoài hết đi!”
Thoáng chốc trong phòng chỉ còn mười mấy thành viên nòng cốt của nhà họ
Đường, hai thanh niên áp giải Lộ Tinh nhấc cô ta lên định lột quần áo.
Lộ Tinh giãy giụa: “Để tôi tự cởi!”
Hai gã kia cười khà khà, vui vẻ nhìn cô ta tự lột quần áo. Lộ Tinh đặt tay lên khuy
áo, cô ta hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên đâm đầu vào cây cột bên cạnh.
Cây cột trong phòng khách làm bằng đá hoa, đụng vào nó chắc chắn sẽ mất mạng.
Trong thời khắc mấu chốt, Đường Hoán Vân lao tới, túm tóc Lộ Tinh, hung hăng đẩy
cô ta ngã xuống đất: “Con khốn, muốn tự sát à? Tôi nói cho cô biết, cô không chết
được đâu. Nhà họ Lộ đưa cô tới đây tức là đã không màng đến sự sống chết của cô
nữa rồi. Cô là người đẹp số một ở thủ đô đúng không? Đừng tưởng thằng bồ của cô
cắt chỗ đó của em trai tôi đã là hết chuyện. Bắt đầu từ hôm nay cô chính là nô lệ của
nhà họ Đường chúng tôi, chúng tôi muốn chơi thế nào thì chơi thế đấy!”
Đường Hoán Vân bật cười ha hả, giơ tay xé quần áo trên người Lộ Tinh, để lộ ra cái
yếm màu xanh nhạt bên trong. Nhưng dù hắn ta xé thế nào nó cũng không rách,
ngược lại sinh ra lực đàn hồi, mỗi lần dùng sức xé, tay hắn ta sẽ bị văng ra.
“Thứ gì đây? Sao trên người con khốn này lại có nhiều bảo bối thế?” Đường Hoán
Vân rút một con dao găm ra: “Mẹ nó, ông đây vẫn không tin đâu!” Hắn ta ra sức cắt
dây yếm, tia lửa lập tức bắn ra tung tóe, lưỡi dao găm bị uốn cong tức thì.
Những người khác ngạc nhiên nói: “Lại là một món bảo bối nữa, mau lấy nó.”
Đường Hoán Vân kéo dây yếm, nhưng không cách nào làm dây yếm đứt được. Hắn
ta tát vào mặt Lộ Tinh: “Tự cởi ra đi, đừng để ông đây ra tay!”
Lộ Tinh lau sạch vết máu ở khóe miệng rồi lạnh lùng nói: “Nằm mơ đi!”
“Mẹ kiếp!” Đường Hoán Vân túm tóc cô ta: “Cô lấy đâu ra tự tin dám phách lối như
thế hả? Thằng bồ kia của cô à? Hắn chết rồi, không ai làm chỗ dựa cho cô nữa đâu,
không nghe lời sẽ bị phạt, hiểu chưa?”
Lộ Tinh cười đáp: “Anh ấy vẫn chưa chết, sớm muộn gì anh ấy cũng giết chết anh!”
“Con khốn, ông cho mày cãi bướng này!” Đường Hoán Vân giơ tay tát Lộ Tinh thêm
một cái nữa.
Vèo!
Một âm thanh chói tai vang lên, một luồng sáng trắng bỗng chớp lóe, bàn tay của
Đường Hoán Vân bị phi đao chém đứt, rơi bụp xuống đất. Tốc độ của cây phi đao
vẫn không giảm bớt, nó xuyên qua một kẻ khác đứng bên cạnh rồi cắm vào bức
tường bê tông.
“A!” Đường Hoán Vân hét lên thảm thiết, hắn ta che phần tay cụt rồi không ngừng lùi
về phía sau.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân “lộp cộp”, bóng dáng khôi ngô của La Thuần
xuất hiện ở cửa, bên cạnh anh là Lý Hương Châu với sắc mặt trắng bệch.
Cô ấy chưa từng gặp ai tàn nhẫn như vậy, anh liên tục giết tới biệt thự của nhà họ
Đường, mỗi một phi đao phi ra là lấy mạng một người.
“Lại là mày!”
Toàn bộ người nhà họ Đường đều biến sắc mặt, Đường Văn Cử la lên: “Mau đi mời
lão gia tới!”
Đường Văn Cử vừa dứt lời, phi đao đã đâm thủng cổ họng ông ta.
“Mày… Mày dám giết chủ nhân của nhà bọn tao…”
Những kẻ khác vừa giận vừa sợ, có người đứng dậy chạy ra ngoài, nhưng vừa
bước hai bước đã bị phi đao đâm thủng người.
Lần này không ai dám hành động mù quáng nữa, mà đều ngồi một chỗ run lẩy bẩy.
La Thuần bước tới trước mặt Lộ Tinh, cởi áo khoác ra phủ lên người cô ta, áy náy
nói: “Tôi tới muộn.”
“Vẫn chưa muộn.” Trên gương mặt Lộ Tinh xuất hiện nụ cười xán lạn, nhưng lại
không kiềm được nước mắt .
Cô ta kìm nén nỗi xúc động muốn nhào vào ngực người đàn ông kia, sau đó lặng lẽ
kéo áo đứng dậy.
La Thuần liếc nhìn Đường Hoán Vân, lạnh lùng hỏi: “Là mày đánh cô ấy?”
Đường Hoán Vân trả lời với khuôn mặt dữ tợn: “Tao đánh nó đấy thì sao? Nếu mày
dám động đến nhà họ Đường bọn tao thì laox gia sẽ không tha cho mày. Đừng quên
lần trước ai đã đánh mày như đánh một con chó.”
“Rất tốt!” La Thuần bỗng tát vào mặt Đường Hoán Vân khiến hắn ta trầy da sứt thịt,
máu thịt bắn tung tóe, lộ ra xương trắng dưới da.
Người trong phóng hít vào một hơi lạnh, Lý Hương Châu thì vịn vào cửa nôn mửa.
Miệng Đường Hoán Vân thều thào nhưng vẫn mắng chửi. La Thuần tiến tới bóp cổ
hắn ta, luồng chân khí Lôi Điện thoáng cái đã di chuyển khắp toàn thân đối phương.
Anh khống chế sức mạnh rất tốt, sự đau đớn mà dòng điện gây ra khiến Đường
Hoán Vân sống không bằng chết, toàn thân hắn ta chớp lóe ánh điện, miệng thì kêu
gào thảm thiết, một lúc lâu sau mới trợn mắt mà chết.
Lửa giận của La Thuần giảm bớt, anh từ tốn nói: “Không phải thủ đoạn của tôi tàn
nhẫn, mà là các người ức hiếp người khác quá đáng! Ức hiếp một người phụ nữ
như vậy, mà các người cũng xứng đáng là một
có!”
Phi đao trên tay anh bắn ra liên tục, tất cả bọn họ đều cảm thấy thân dưới lạnh lẽo.
Lúc cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện toàn bộ chỗ kín đã bị cắt sạch.
“A a!”
Trong phòng liên tục vang lên tiếng kêu rên, ai cũng ôm đũng quần kêu la thảm thiết.
La Thuần để Lộ Tinh ngồi yên trên ghế chờ anh, kiểu gì thì lão già điên của nhà họ
Đường cũng tới.
Quả nhiên không đến mười phút sau, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân,
Đường Ngọc Thanh nổi điên xông vào, theo sau ông ta là mười mấy tông sư Thiên
Cảnh của nhà họ Đường.
Những kẻ trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm: “Lão gia đến rồi!”
“Ông ơi, ông phải phân xử cho bọn cháu!” Những kẻ ngồi trên ghế đều vừa lăn vừa
bò tới khổ sở tố cáo.
Đường Hoán Phong lạnh lùng nói: “Lại là cậu, không ngờ cậu vẫn dám chạy tới chịu
chết!”
Đường Ngọc Thanh quan sát La Thuần từ trên xuống dưới bằng ánh mắt sáng quắc
rồi nói: “Nghe nói trên người cậu có bảo bối? Mau giao ra đây!”
“Bảo bối đây, ông tự đến mà lấy!” La Thuần đùa nghịch phi đao màu đen trên tay.
“Mang sang đây!” Đường Ngọc Thanh hét lên một tiếng quái dị, xông tới đấm vào
đầu La Thuần. La Thuần đứng dậy, đánh trả ông ta một quyền.
“Ầm”, cả phòng khách như lắc lư theo. Toàn thân Đường Ngọc Thanh ánh lên tia
sáng màu vàng kim nhàn nhạt, ông ta bị đánh lùi lại vài bước, chiếc nhẫn màu đen
trên tay vỡ tan thành từng mảnh vụn rơi xuống đất.
La Thuần nhận ra đó là quà sinh nhật mình tặng cho Lộ Tinh năm xưa, không ngờ
nó lại bị người nhà họ Đường vô sỉ cướp mất. Trong lòng La Thuần càng thêm tức
giận, anh quát lên: “Lão già kia, chịu chết đi!”
“Mày dám đánh tao, tự tìm chết!” Đường Ngọc Thanh giận dữ gào lên, ông ta tung
người, tung một quyền về phía La Thuần.
Cây phi đao màu đen trên tay La Thuần bắn vèo ra ngoài, tốc độ lần này tăng vọt,
nhanh hơn tất cả phi đao trước đó gấp mười lần. Đường Ngọc Thanh còn chưa kịp
phản ứng, thì ông ta đã bị đâm thủng cổ họng, che cổ ngã nhào xuống đất.
“Lão gia!” Mười mấy tông sư Thiên Cảnh của nhà họ Đường ở phía sau vây đến,
thấy cổ ông cụ không ngừng đổ máu, bọn họ biết ông ta không thể sống được nữa!
“Tao liều mạng với mày!”
Đường Hoán Phong xông tới, La Thuần tùy ý vung tay, mười mấy cây phi đao liên
tục bắn ra, giết sạch tất cả tông sư Thiên Cảnh, không chừa một ai.
Những người còn lại đều trợn mắt há mồm, không thể ngờ tới kết quả sẽ như vậy.
Lão gia vừa chết, mười mấy tông sư cũng ngã xuống, chỉ còn lại những kẻ không
biết võ công như bọn họ, nhà họ Đường chỉ còn nước để mặc cho người ta xâu xé
thôi.
Trong lòng ai cũng biết rõ, nhà họ Đường tiêu rồi!
——————–