Chương 73: Năm mươi tỉ
Lý Hương Châu trốn trong góc phòng trợn mắt há hốc mồm từ lâu, trong lòng sợ
muốn chết. Cô ấy không ngờ La Thuần lại dám giết người một cách quang minh
chính đại như thế, hơn nữa anh còn giết rất nhiều nhân vật nòng cốt của nhà họ
Đường.
Bốn đại gia tộc gây dựng gia nghiệp bằng võ thuật, võ giả mất mạng chẳng khác
nào cọp bị nhổ mất răng .
“Nhà họ Đường còn ai khá hơn không?”
La Thuần liếc nhìn những người hoảng hốt lo sợ trong phòng, sau đó chú ý tới một
cô gái trẻ đang khóc nức nở.
“Đường Mộng Quân!”
Đường Mộng Quân bị gọi tên thì run rẩy, sợ hãi nhìn La Thuần.
La Thuần hờ hững nói: “Trước tiên, nhà họ Đường suýt nữa hại chết tôi, giờ lại làm
nhục bạn tôi trước mặt bao người. Nhà các cô phải bồi thường cho tôi, nếu nhà họ
Đường đã tự xưng là giàu có quyền lực thì hãy bồi thường cho tôi năm mươi tỉ, tôi
cho nhà cô nửa tiếng.”
“Năm mươi tỉ!”
Ai nấy đều kinh ngạc, năm mươi tỉ không phải con số nhỏ, dù không ảnh hưởng đến
gốc rễ, nhưng cũng đủ để bọn họ phải tổn thất lớn.
La Thuần nhướng mày: “Khó quá à? Có muốn tôi tăng gấp đôi không?”
Đường Mộng Quân tức đến mức thở hổn hển, luống cuống nói: “Anh giết nhiều
người của chúng tôi như vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Cô bàn điều kiện với tôi ư?” Trên tay La Thuần xuất hiện một cây phi đao sáng
loáng, ánh điện lượn lờ, đang áp súc chờ bạo phát.
Sắc mặt Đường Mộng Quân tái nhợt, cảm thấy tuyệt vọng, cô ta không ngờ tên nhà
quê lúc đầu mình coi thường lại có thể giẫm đạp nhà họ Đường đến mức này. Trong
lòng cô ta khó tránh khỏi xót xa, cô ta đáp: “Chúng tôi chuẩn bị ngay.”
Cô ta bàn bạc với những người còn lại vài phút rồi lập tức gọi điện xoay tiền. Không
lâu sau điện thoại của La Thuần liên tục vang lên tiếng thông báo được chuyển
khoản, sau nửa tiếng tài khoản đã nhận được đủ năm mươi tỉ.
“Rất tốt.” La Thuần đứng dậy nói: “Ân oán của tôi và nhà họ Đường các cô đến đây
là hết, ai muốn báo thù cứ tới, nhưng khuyên các người tốt nhất là giết chết tôi, nếu
không tôi sẽ giết hết già trẻ lớn bé nhà họ Đường, ngay cả gà chó tôi cũng không
tha đâu!”
Một luồng sát khí đầy lạnh lẽo tản ra, tất cả những người có mặt đều sợ hãi đến
mức lạnh run.Chẳng ai còn dám có suy nghĩ báo thù, chỉ mong tên sát thần này mau
chóng rời đi.
“Chúng ta đi!”
La Thuần nhặt phi đao màu đen của mình lên, sau đó dẫn Lộ Tinh và Lý Hương
Châu đi khỏi. Sau khi rời biệt thự của nhà họ Đường, bầu không khí căng thẳng lập
tức giảm bớt không ít, Lý Hương Châu run rẩy nói: “Anh… Anh cứ đi như thế, không
sợ bọn họ báo cảnh sát à?”
“Báo cảnh sát?” La Thuần cười khinh bỉ: “Trước khi cảnh sát bắt tôi, tôi sẽ giết sạch
nhà họ Đường, cô nói xem bọn họ có dám báo cảnh sát không?”
Những lời này cũng có ý cảnh cáo Lý Hương Châu, Lý Hương Châu chưa bao giờ
tiếp xúc với võ giả, cô ấy có cảm giác thế giới quan của mình sụp đổ. Lý Hương
Châu không dám dừng lại lâu mà vội vàng tạm biệt hai người rồi lái xe đi.
Lộ Tinh đi theo La Thuần trên con đường rợp bóng cây, hai bên đường đều có
hương hoa, tiếng chim hót, quả thực khác một trời một vực với cảnh tượng địa ngục
khi nãy. Cô ta thở dài nói: “Vận mệnh khó đoán, sức mạnh của con người thực sự
quá nhỏ bé.”
La Thuần khẽ mỉm cười đáp: “Cô cảm thấy sức mạnh của tôi có nhỏ bé không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Lộ Tinh bừng sáng, cô ta dừng bước rồi hỏi: “Anh có thể dạy
em không? Dạy em được mạnh mẽ như anh ấy.”
“Đương nhiên là được.” La Thuần vui vẻ nói: “Tôi có ba đệ tử, nếu cô bằng lòng thì
có thể bái tôi làm sư phụ, ha ha.”
Anh vốn chỉ nói đùa, nghĩ rằng Lộ Tinh sẽ không chịu làm đồ đệ của người khác,
nhưng không ngờ Lộ Tinh lại dứt khoát đồng ý, cô ta giơ ngón út trắng nõn ra:
“Chúng ta ngoéo tay đi!”
La Thuần bật cười: “Làm đồ đệ của tôi sẽ có yêu cầu rất nghiêm khắc, không chỉ
phải tuân thủ phép tắc của sư môn mà còn gặp rất nhiều nguy hiểm, phải tự chịu
trách nhiệm về sự sống chết của mình. Cô có thể chấp nhận không?”
Lộ Tinh nghiêm mặt đáp: “Em có thể chấp nhận tất cả điều kiện anh đưa ra.”
Nụ cười trên mặt La Thuần dần dần biến mất, anh có thể cảm nhận được cảm xúc
của Lộ Tinh từ trong mắt cô ta, đó là sự tin tưởng tuyệt đối. Anh bỗng do dự, lắc đầu
nói: “Tôi sẽ làm cô bị liên lụy.”
“Vậy còn Diệp Băng Dung thì sao, anh cảm thấy mình sẽ làm liên lụy đến cô ấy ư?”
Lộ Tinh mím chặt môi, đỏ mắt nói: “Em còn chẳng có tư cách để bị anh làm liên lụy,
đúng không?”
La Thuần khó xử, anh nhất định sẽ bảo vệ Lộ Tinh như người thân, nhưng anh lo
nếu nhận cô ấy làm đồ đệ thì Diệp Băng Dung sẽ nghĩ ngợi nhiều.
Dường như hiểu được nỗi khó xử của anh, Lộ Tinh giơ tay thề: “Lộ Tinh em thề với
trời, sẽ hết lòng tuân thủ quy tắc của một người đồ đệ, tuyệt đối không thay lòng đổi
dạ.”
“Cô…” La Thuần xúc động, không nói nên lời, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Được, tôi
sẽ nhận cô làm đồ đệ.”
“Sư phụ!” Lộ Tinh cười hì hì gọi, nhưng lại không thể che giấu sự đau đớn, thất vọng
trong mắt.
“Ừ.” La Thuần cười gượng, xoay người đi về phía trước, trong lòng cảm thấy phức
tạp. Ngay cả bản thân anh cũng không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì.
Điện thoại bỗng vang lên, Lý Thanh Lôi gọi tới. Sau khi nhận điện thoại, anh nghe
thấy giọng nói mừng rỡ của anh ta: “Sư phụ, cuối cùng cũng gọi điện được cho anh,
anh không sao là tốt, sư nương có ở cùng anh không?”
“Không.” Trong lòng La Thuần có dự cảm chẳng lành, anh hỏi: “Họ cũng tới thủ đô
rồi ư?”
Lý Thanh Lôi trả lời: “Mấy ngày trước có người báo tin sư phụ bị thương, sư nương
lo lắng cho anh nên dẫn theo tất cả người nhà đến thủ đô, nhưng từ tối qua điện
thoại của họ luôn tắt máy, tôi đã bao trọn một chiếc trực thăng, giờ tôi và những
người có năng lực ở võ quán sẽ đến thủ đô.”
La Thuần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đến thẳng nhà họ Diệp đi.”
Sau khi cúp điện thoại, La Thuần bắt taxi đến nhà họ Diệp cùng Lộ Tinh.
Kẻ thù duy nhất ở thủ đô của Diệp Băng Dung chính là nhà họ Diệp, ngoài bọn họ,
không ai dám động vào người nhà của anh, chỉ riêng “Dạ Sát” là có khả năng động
vào họ. Nhưng nếu bọn họ muốn ra tay thì chắc chắn sẽ chọn Tề Châu, còn thủ đô
dưới chân thiên tử, sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều.
Trên xe, La Thuần vẫn không yên tâm. Anh gọi điện cho lão Đàm, nhờ ông ấy hỗ trợ
điều tra.
Chưa tới 10 phút, lão Đàm đã gửi một bức ảnh tới. Đó là ảnh chụp từ camera giám
sát, người nhà Diệp Thái đang bị mười mấy kẻ mặc đồ đen nhét vào một chiếc xe
Land Rover.
Ngay sau đó lão Đàm lại nhắn tin: “Đây là xe của nhà họ Diệp, hành động kín đáo
một chút, chuyện nhà họ Đường cậu xử lý không tệ.”
La Thuần cất điện thoại, đôi mắt lạnh đi, nếu nhà họ Diệp dám động vào Diệp Băng
Dung, kết cục của bọn họ sẽ thảm hơn nhà họ Đường.
Lộ Tinh im lặng ngồi ở bên cạnh, như thật sự muốn làm một đồ đệ ngoan ngoãn
nghe lời.
Hơn mười phút sau, taxi lăn bánh tới cửa biệt thự nhà họ Diệp. Hai bảo vệ canh giữ
ở trạm an ninh lập tức tiến lên: “Mau tránh ra, nơi này là khu tư nhân, taxi không thể
đỗ ở đây!”
La Thuần xuống xe, đi thẳng tới cửa chính. Hai bảo vệ quát lên: “Đứng lại cho tôi!”
Ngay sau đó, bọn họ rút côn đập về phía La Thuần, nhưng không ngờ sau khi đập
vào lưng đối phương, cây côn bị bắn ngược lại, tự đập mình hôn mê.
Lộ Tinh vội vàng chạy theo, dọc đường La Thuần không ngừng khua tay, cả đám
bảo vệ đều bay ra ngoài như túi vải rách. Thoáng chốc họ đã tới trước ngôi biệt thự
sang trọng.
“Có kẻ địch!” Toàn bộ nhà họ Diệp inh ỏi tiếng còi báo động, vô số người xông tới,
vây quanh La Thuần và Lộ Tinh.
Diệp Lập Hồng xuất hiện trên bậc thang trước cửa, cười ha ha: “Quả nhiên lão gia
nói không sai, bắt được người nhà của mày thì mày sẽ tự mò tới.”
——————–
dây yếm, tia lửa lập tức bắn ra tung tóe, lưỡi dao găm bị uốn cong tức thì.
Những người khác ngạc nhiên nói: “Lại là một món bảo bối nữa, mau lấy nó.”
Đường Hoán Vân kéo dây yếm, nhưng không cách nào làm dây yếm đứt được. Hắn
ta tát vào mặt Lộ Tinh: “Tự cởi ra đi, đừng để ông đây ra tay!”
Lộ Tinh lau sạch vết máu ở khóe miệng rồi lạnh lùng nói: “Nằm mơ đi!”
“Mẹ kiếp!” Đường Hoán Vân túm tóc cô ta: “Cô lấy đâu ra tự tin dám phách lối như
thế hả? Thằng bồ kia của cô à? Hắn chết rồi, không ai làm chỗ dựa cho cô nữa đâu,
không nghe lời sẽ bị phạt, hiểu chưa?”
Lộ Tinh cười đáp: “Anh ấy vẫn chưa chết, sớm muộn gì anh ấy cũng giết chết anh!”
“Con khốn, ông cho mày cãi bướng này!” Đường Hoán Vân giơ tay tát Lộ Tinh thêm
một cái nữa.
Vèo!
Một âm thanh chói tai vang lên, một luồng sáng trắng bỗng chớp lóe, bàn tay của
Đường Hoán Vân bị phi đao chém đứt, rơi bụp xuống đất. Tốc độ của cây phi đao
vẫn không giảm bớt, nó xuyên qua một kẻ khác đứng bên cạnh rồi cắm vào bức
tường bê tông.
“A!” Đường Hoán Vân hét lên thảm thiết, hắn ta che phần tay cụt rồi không ngừng lùi
về phía sau.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân “lộp cộp”, bóng dáng khôi ngô của La Thuần
xuất hiện ở cửa, bên cạnh anh
Cô ấy chưa từng gặp ai tàn nhẫn như vậy, anh liên tục giết tới biệt thự của nhà họ
Đường, mỗi một phi đao phi ra là lấy mạng một người.
“Lại là mày!”
Toàn bộ người nhà họ Đường đều biến sắc mặt, Đường Văn Cử la lên: “Mau đi mời
lão gia tới!”
Đường Văn Cử vừa dứt lời, phi đao đã đâm thủng cổ họng ông ta.
“Mày… Mày dám giết chủ nhân của nhà bọn tao…”
Những kẻ khác vừa giận vừa sợ, có người đứng dậy chạy ra ngoài, nhưng vừa
bước hai bước đã bị phi đao đâm thủng người.
Lần này không ai dám hành động mù quáng nữa, mà đều ngồi một chỗ run lẩy bẩy.
La Thuần bước tới trước mặt Lộ Tinh, cởi áo khoác ra phủ lên người cô ta, áy náy
nói: “Tôi tới muộn.”
“Vẫn chưa muộn.” Trên gương mặt Lộ Tinh xuất hiện nụ cười xán lạn, nhưng lại
không kiềm được nước mắt .
Cô ta kìm nén nỗi xúc động muốn nhào vào ngực người đàn ông kia, sau đó lặng lẽ
kéo áo đứng dậy.
La Thuần liếc nhìn Đường Hoán Vân, lạnh lùng hỏi: “Là mày đánh cô ấy?”
Đường Hoán Vân trả lời với khuôn mặt dữ tợn: “Tao đánh nó đấy thì sao? Nếu mày
dám động đến nhà họ Đường bọn tao thì laox gia sẽ không tha cho mày. Đừng quên
lần trước ai đã đánh mày như đánh một con chó.”
“Rất tốt!” La Thuần bỗng tát vào mặt Đường Hoán Vân khiến hắn ta trầy da sứt thịt,
máu thịt bắn tung tóe, lộ ra xương trắng dưới da.
Người trong phóng hít vào một hơi lạnh, Lý Hương Châu thì vịn vào cửa nôn mửa.
Miệng Đường Hoán Vân thều thào nhưng vẫn mắng chửi. La Thuần tiến tới bóp cổ
hắn ta, luồng chân khí Lôi Điện thoáng cái đã di chuyển khắp toàn thân đối phương.
Anh khống chế sức mạnh rất tốt, sự đau đớn mà dòng điện gây ra khiến Đường
Hoán Vân sống không bằng chết, toàn thân hắn ta chớp lóe ánh điện, miệng thì kêu
gào thảm thiết, một lúc lâu sau mới trợn mắt mà chết.
Lửa giận của La Thuần giảm bớt, anh từ tốn nói: “Không phải thủ đoạn của tôi tàn
nhẫn, mà là các người ức hiếp người khác quá đáng! Ức hiếp một người phụ nữ
như vậy, mà các người cũng xứng đáng là một gia tộc lớn sao? Một lũ rác rưởi thì
có!”
Phi đao trên tay anh bắn ra liên tục, tất cả bọn họ đều cảm thấy thân dưới lạnh lẽo.
Lúc cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện toàn bộ chỗ kín đã bị cắt sạch.
“A a!”
Trong phòng liên tục vang lên tiếng kêu rên, ai cũng ôm đũng quần kêu la thảm thiết.
La Thuần để Lộ Tinh ngồi yên trên ghế chờ anh, kiểu gì thì lão già điên của nhà họ
Đường cũng tới.
Quả nhiên không đến mười phút sau, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân,
Đường Ngọc Thanh nổi điên xông vào, theo sau ông ta là mười mấy tông sư Thiên
Cảnh của nhà họ Đường.
Những kẻ trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm: “Lão gia đến rồi!”
“Ông ơi, ông phải phân xử cho bọn cháu!” Những kẻ ngồi trên ghế đều vừa lăn vừa
bò tới khổ sở tố cáo.
Đường Hoán Phong lạnh lùng nói: “Lại là cậu, không ngờ cậu vẫn dám chạy tới chịu
chết!”
Đường Ngọc Thanh quan sát La Thuần từ trên xuống dưới bằng ánh mắt sáng quắc
rồi nói: “Nghe nói trên người cậu có bảo bối? Mau giao ra đây!”
“Bảo bối đây, ông tự đến mà lấy!” La Thuần đùa nghịch phi đao màu đen trên tay.
“Mang sang đây!” Đường Ngọc Thanh hét lên một tiếng quái dị, xông tới đấm vào
đầu La Thuần. La Thuần đứng dậy, đánh trả ông ta một quyền.
“Ầm”, cả phòng khách như lắc lư theo. Toàn thân Đường Ngọc Thanh ánh lên tia
sáng màu vàng kim nhàn nhạt, ông ta bị đánh lùi lại vài bước, chiếc nhẫn màu đen
trên tay vỡ tan thành từng mảnh vụn rơi xuống đất.
La Thuần nhận ra đó là quà sinh nhật mình tặng cho Lộ Tinh năm xưa, không ngờ
nó lại bị người nhà họ Đường vô sỉ cướp mất. Trong lòng La Thuần càng thêm tức
giận, anh quát lên: “Lão già kia, chịu chết đi!”
“Mày dám đánh tao, tự tìm chết!” Đường Ngọc Thanh giận dữ gào lên, ông ta tung
người, tung một quyền về phía La Thuần.
Cây phi đao màu đen trên tay La Thuần bắn vèo ra ngoài, tốc độ lần này tăng vọt,
nhanh hơn tất cả phi đao trước đó gấp mười lần. Đường Ngọc Thanh còn chưa kịp
phản ứng, thì ông ta đã bị đâm thủng cổ họng, che cổ ngã nhào xuống đất.
“Lão gia!” Mười mấy tông sư Thiên Cảnh của nhà họ Đường ở phía sau vây đến,
thấy cổ ông cụ không ngừng đổ máu, bọn họ biết ông ta không thể sống được nữa!
“Tao liều mạng với mày!”
Đường Hoán Phong xông tới, La Thuần tùy ý vung tay, mười mấy cây phi đao liên
tục bắn ra, giết sạch tất cả tông sư Thiên Cảnh, không chừa một ai.
Những người còn lại đều trợn mắt há mồm, không thể ngờ tới kết quả sẽ như vậy.
Lão gia vừa chết, mười mấy tông sư cũng ngã xuống, chỉ còn lại những kẻ không
biết võ công như bọn họ, nhà họ Đường chỉ còn nước để mặc cho người ta xâu xé
thôi.
Trong lòng ai cũng biết rõ, nhà họ Đường tiêu rồi!
——————–