Giang Thần không định giải thích gì.
Bởi chẳng có gì để giải thích cả.
Mà anh không giải thích, người nhà họ Hà lại càng chắc chắn rằng nhân sâm ngàn năm này là giả.
Đường Sở Sở bị người lớn nhà họ Hà bao quanh trách móc, chửi bới đủ kiểu.
Hà Diễm Mai cũng không chịu nổi mà tức giận ra mặt.
Tặng gì không tặng, lại đi tặng hàng giả.
Theo bà ta, chuyện Đường Sở Sở tặng hàng giả là do Giang Thần xúi giục.
Bà ta đứng lên quát: “Giang Thần, cậu bị điên à, mắc cái chứng gì đi xúi Sở Sở tặng hàng giả?”
Nói xong bèn giơ tay tát anh.
Giang Thần né đi theo bản năng, anh giải thích: “Mẹ, mẹ nói gì kỳ vậy, người khác không tin Sở Sở đã đành, đến cả mẹ cũng không tin sao?”
“Mẹ, mẹ đừng làm ầm lên nữa.” Đường Sở Sở kéo Hà Diễm Mai lại.
Hà Thần đứng dậy lên tiếng: “Thưa ông bà, và các cô các bác, đây không phải hàng giả đâu ạ.”
Đêm qua, tận mắt anh ta nhìn thấy ông chủ nhà họ Hứa quỳ rạp trước mặt Đường Sở Sở.
Chuyện đến nhường đó rồi, sao có thể là hàng giả?
Những người có mặt tại hiện trường đêm qua đều lần lượt lên tiếng thay Đường Sở Sở.
“Nít ranh như mấy đứa thì biết quái gì mà nói"
Một bậc trưởng bối lên tiếng, sắp nhỏ đành im miệng.
“Sở Sở”
Bố của Hà Thần, và cũng là con trai thứ tư tên Hà Nhuận của Hà Huỳnh Đồng đứng dậy.
Ông ta liếc nhìn nhân sâm trên bài rồi nói: “Cậu cũng gặp qua nhiều dược liệu quý hiếm rồi.
Vừa nhìn đã biết ngay củ nhân sâm này là giả.
Sở Sở, con lấy củ nhân sâm này đâu ra vậy, có phải bị lừa rồi không?”
Hà Nhuận vừa cất lời, người nhà họ Hà bèn khẳng định chắc chắn rằng đây là nhân sâm giả.
Bởi vì ở nhà họ Hà, ông ta là người có tiền và kiến thức sâu rộng nhất.
Truyện Phương Tây
Ông ta đã nói đây là giả thì chắc chắn nó là giả.
“Bố, đây là thậ-t…”
Hà Thần còn chưa nói hết câu đã thấy ánh mắt của Hà Nhuận, anh ta đành phải ngậm miệng lại và giữ nghẹn trong lòng những lời định nói.
“Nhân sâm này là thật do chính tay Phương Thốn Tâm ở Bách Thảo Đường tặng cho con.”
Đối mặt với sự nghi ngờ của cả gia đình, trong lòng Đường Sở Sở vô cùng khó chịu.
Cô có lòng đem nhân sâm ngàn năm được mệnh danh là báu vật vô giá đến tặng cho bà ngoại, chỉ mong đổi lấy chút ít niềm vui của bà, ai ngờ lại bị nói là hàng giả.
“Đường Sở Sở, cô nghĩ cô là ai?”
“Mua được cái công ty quèn mà tưởng mình là trùm thật à?”
“Tận mấy trăm triệu nhân dân tệ của người ta mà nói tặng là tặng nhẹ hều vậy đó hả?"
Cả cậu và mợ của Đường Sở Sở cũng không ngừng chỉ trích cô.
Đến cả Hà Diễm Mai cũng theo đó mà quở trách Giang Thần.
Giang Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng đi tới chỗ vắng rồi lấy điện thoại gọi cho Quỷ Kiến Sầu.
“Kêu cháu gái Phương Thốn Tâm đang ở Giang Bắc của ông đến nhà họ Hà đặng giải thích vụ nhân sâm một tý…"
Quỷ Kiến Sầu cũng chính là Phương Vĩnh Cát, sau khi nhận được điện thoại của Giang Thần thì không dám chậm một giây nào, ông ta vội vàng gọi điện cho Phương Thốn Tâm.
Phương Vĩnh Cát không ngờ hôm qua Phương Thốn Tâm đã tìm hiểu lý do Đường Sở Sở đến Giang Bắc, và biết được rằng cô đến đây để mừng thọ bà ngoại.
Ông nội cô ta coi trọng Đường Sở Sở như vậy, nên cô ta quyết định sẽ nhân cơ hội này để làm quen Đường Sở Sở.
Ông nội cô ta vừa gọi điện thoại đến, cô ta đã tức tốc đi đến nhà họ Hà.
“Cái gì chứ, giải thích chuyện nhân sâm ấy hả nội? Người nhà họ Hà nói nó là nhân sâm giả hả?”
Phương Thốn Tâm ngây cả người.
Cô ta nói: “Ông nội, con đến nhà họ Hà ngay đây, con sẽ đến nhanh thôi.”
Nói xong, cô ta cúp điện thoại rồi dặn tài xế lái xe thật nhanh đến nhà họ Hà.
Chỉ vài phút sau, cô ta đã có mặt tại sảnh nhà họ Hà.
Mọi người trong sảnh đều đang vây quanh Đường Sở Sở, quở trách cô tại sao lại tặng hàng giả cho bà.
Trên mặt bà Hà cũng mang theo vẻ bất mãn.
Tặng hàng giả đã đành, lúc bị phát hiện còn cứng đầu chối quanh co, có cháu ngoại như vậy bà ta vô cùng thất vọng.
“Thôi được rồi, đừng cãi nữa”
Bà cụ Hà lên tiếng.
Mãi đến lúc này mọi người mới chịu im lặng.
Bà cụ Hà hất mạnh củ nhân sâm trên bàn xuống đất, rồi xụ mặt quát lớn: “Đường Sở Sở, ôm hàng giả rồi biến về đi.
Cả Diễm Mai nữa, con lo mà về dạy lại con gái cho đàng hoàng, đừng có làm trò mất mặt nữa."
“Dạ mẹ.”
Hà Diễm Mai không dám nhiều lời.
Bà ta xoay người, hung dữ nhìn Giang Thần, tức giận quát: “Còn ngây ra đó làm quái gì nữa, chưa đủ mất mặt hay gì, đi mau đi.”
“Ai nói đây là đồ giả?”
Mọi người quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một cô gái mặc đồ trắng, dáng người cao gầy, toàn thân toát lên khí chất bất phàm đi tới.
“Cô là ai?”
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Ai vậy?
Người đứng đầu nhà họ Hà trực tiếp đứng dậy nghênh đón: “Cô gái, cô là ai?”
Người vừa đến chính là Phương Thốn Tâm.
Cô thấy nhân sâm ngàn năm bị