Người vừa xuất hiện chính là Đào Bạch.
Khi ở hội trường đấu giá, Giang Thần phớt lờ ông ta, còn tranh nhân sâm ngàn năm với ông ta.
Nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này có ảnh hưởng rất lớn đến đại hội y thuật của Giang Trung sắp tới.
Nếu ông ta muốn đánh bại Phương Vĩnh Cát và đoạt lấy danh hiệu thần y thì nhất định phải dựa vào củ nhân sâm ngàn năm này.
Ông ta tìm đến nhà họ Viên - một gia tộc lớn ở Giang Bắc.
Địa vị của nhà họ Viên ở Giang Bắc cũng gần tương đương với nhà họ Hứa, cũng là một gia tộc quyền lực vô cùng lớn.
Đào Bạch cũng là thần y một thời, là ân nhân cứu mạng của tộc trưởng nhà họ Viên.
Hôm qua, ông ta đã đến nhà họ Viên và nói về chuyện của nhân sâm ngàn năm.
Nhà họ Viên đều bày tỏ sự ủng hộ Đào Bạch lấy lại nhân sâm ngàn năm.
Cụ Viên cử con trai lớn tên Viên Thành đích thân theo Đào Bạch đến nhà họ Hà, trong số người đi theo còn có một đại ca do Đào Bạch nhờ đến.
Ông ta tên Tuần Khải.
Vào những năm đầu, Tuần Khải là đại ca xã hội lăn lộn giang hồ.
Còn hiện tại thì ông ta đã chuyển sang làm ăn chân chính là mở một công ty bảo vệ ở Giang Bắc.
Hơn trăm người đi theo, đều là người của công ty bảo vệ dưới trướng ông ta.
Ba người gồm Đào Bạch, Viên Thành và Tuần Khải đi tới làm mọi người ai nấy cũng sửng sốt.
Giang Thần nhíu mày, tự hỏi: “Sao lão già này lại tới đây?”
Khuôn mặt Đường Sở Sở cũng hiện lên đầy sự lo lắng.
Cô biết người này, đêm qua người này có xung đột với Giang Thần trong hội đấu giá, cô cũng biết người này đến không có ý tốt.
Cô kéo tay Giang Thần, khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng: “Chồng ơi, chuyện này…”
Giang Thần an ủi: “Không sao đâu, xem thế nào đã rồi tính “
Hà Huỳnh Đồng đứng dậy, đích thân nghênh đón, ông ta khẽ cười: “Xin hỏi các vị là?”
“Viên Thành”
Hà Nhuận nhận ra một người trong số đó.
Đó là ông chủ lớn bạc chục tỷ.
Hà Nhuận đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, nên dù chưa từng gặp mặt người này, ông ta vẫn biết đến ông ta.
Hà Thần cũng nhận ra, nhưng anh ta không ngờ một ông chủ bậc nhất bạc chục tỷ lại đến nhà họ Hà nhỏ bé này.
“Đây… đây là Tuần Khải - chủ tịch của công ty bảo vệ”
Hà Nhuận còn nhận ra thêm một người trong số đó.
“Còn đây nữa… Đây chẳng phải Đào Bạch sao?”
“Đào Bạch nào cơ?”
“Thì Đào Bạch được mệnh danh là Vô Cực Dược Ông đó, tay nghề không thua kém gì thần y Phương, cũng là một thần y vang chấn khắp nước ta”
Người nhà họ Hà lần lượt nhận ra danh tính những người vừa đến.
Bà cụ Hà nghe thế thì biết được đây đều là nhân vật lớn, bà ta cười toe toét.
“Các vị, cảm ơn các vị đã đến chúc thọ bà già này, tôi thật sự rất lấy làm vinh hạnh.”
Bà cụ Hà cũng đi tiếp đón mọi người.
Nhưng khi bà ta vừa đứng dậy, còn chưa kịp đi tới trước mặt họ thì đã bị đám bảo vệ chặn lại.
Sắc mặt Đào Bạch trầm xuống, ông ta nói: “Chúc thọ gì chứ? Bà Hà à, bà xem trọng bản thân quá rồi đó, hôm nay tôi đến là để giải quyết ân oán.”
“Hả?”
Sắc mặt bà Hà cứng đờ.
Hà Huỳnh Đồng vô cùng thắc mắc, ông ta hỏi: “ n oán? n oán gì chứ? Nhà họ Hà chúng tôi có ân oán gì với mấy người?”
Hà Nhuận tiến lên, ông ta tươi cười chào hỏi: “Chào thần y Đào, chủ tịch Viên, chủ tịch Tuần, tôi là Hà Nhuận, tôi là…”
Ông ta còn chưa dứt câu thì đã bị một tên bảo vệ đá vào người.
Cú đá trực diện khiến ông ta ngã nhào xuống đất.
Mãi đến lúc này, trên dưới nhà họ Hà mới nhận thức được rằng đám người này đến không phải để chúc thọ, mà là đến để kiếm chuyện.
Nhưng bọn họ vẫn băn khoăn, tự hỏi liệu người nhà họ Hà đã làm gì mà lại chọc phải những nhân vật lớn thế này?
Đào Bạch chỉ tay vào Giang Thần, lạnh lùng nói: “Thằng oắt kia, biến qua đây quỳ xuống nhận lỗi.”
Tất cả mọi người quay sang nhìn Giang Thần.
Lúc này họ mới biết, hoá ra là thằng nhóc Giang Thần không biết trời cao đất dày đã đắc tội những nhân vật lớn này.
Dưới ánh nhìn của hàng tá người, Giang Thần sải bước hiên ngang tới trước mặt Đào Bạch, anh dửng dưng nói: “Là ông à, ông đến đây làm gì? Tôi khuyên ông biết điều thì tốc biến khỏi đây, bằng không, lát có hối hận cũng không kịp.”
Phía bên Đào Bạch còn chưa mở miệng, Hà Diễm Mai đã nhanh chóng bước tới: “Thằng não lợn này, mày lại đi gây chuyện quái gì để đắc tội người ta nữa rồi?”
Nói xong, bà ta giơ tay lên.
Giang Thần tránh đi theo bản năng.
Đường Sở Sở bước tới kéo Hà Diễm Mai lại và nói: “Mẹ, chuyện này không liên quan đến Giang Thần.
Tại Đào Bạch muốn có nhân sâm ngàn năm, nhưng Phương Thốn Tâm lại đem nhân sâm cho con.
Ai có dè Đào Bạch lại là hạng người chấp vặt như vậy”
“Ha ha…”
Nghe vậy, Đào Bạch cười ha hả.
“Tao chấp vặt đó rồi sao? Khôn hồn thì giao nhân sâm ngàn năm ra đây, sau đó tao sẽ thương tình mà chỉ đánh gãy hai chân thằng nhãi đó.
Còn nữa, cả cô em cũng phải đi theo tao, chỉ cần mày làm việc cho tao ba tháng, tao sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ