Sau khi Giang Thần tắt điện thoại, anh ở bên ngoài hút một điếu thuốc xong mới tiến vào trong phòng.
Người nhà họ Hà vẫn còn đang thảo luận xem ai sẽ được đi theo.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của Hà Xán vang lên.
Anh ta nghe điện thoại.
“Vâng, vâng thưa tướng quân Niếp, tôi hiểu rồi”
Anh ta nghe xong bèn tắt máy.
Người nhà họ Hà đều nhìn anh ta.
Hà Huỳnh Đồng hỏi: “Xán, tướng quân Niếp gọi điện cho cháu hả?”
“Dạ”
Hà Xán hít một hơi thật sâu sau đó nói: “Ông nội, cháu nói cho ông một tin tốt.
Ngày mai, chủ soái Hắc Long của Nam Hoang sẽ xuất hiện ở quân khu để đưa ra phát biểu cho các thành viên trúng tuyển vào đội huấn luyện đặc biệt”
Nói xong, anh ta kích động nhảy lên.
“Chủ soái Hắc Long đó, cuối cùng cũng có thể gặp được vị thần trong quân đội rồi”
Người nhà họ Hà mắt cho A mồm chữ O.
Chủ soái Hắc Long?
Chủ soái Hắc Long tới Giang Bắc rồi sao?
Đường Sở Sở cũng có một chút thất thần, trong lòng thầm nghĩ: “Cậu Giang thần bí cũng tới Giang Bắc rồi sao?”
Hà Xán sau khi kích động một lúc thì ngồi xuống, anh ta tiếp tục nói: “Nhưng, tướng quân Niếp báo là sẽ hủy bỏ việc người nhà được đến xem, nên lần này cháu không thể dẫn mọi người theo được rồi”
Nói xong mấy người nhà họ Hà ai nấy cũng mang vẻ mặt thất vọng.
Nhưng khi nghĩ tới việc ngày mai Hà Xán sẽ được gặp vị thần trong quân đội, chiến thần của đất nước, thì cũng vô cùng kích động, họ vây lấy Hà Xán.
“Anh Xán, anh có thể giúp em xin chữ ký người đó không?”
“Anh Xán, ngày mai anh nhất định phải kể lại cho em nghe những gì mà chủ soái Hắc Long nói đó nha”
Cả đám vây quanh Hà Xán.
Còn Hà Tâm thì lại nhìn về phía Giang Thần, trong lòng cô ta thầm nghĩ: “Anh rể đang làm gì vậy, sao đột nhiên lại muốn tới quân khu?”
Tuy cô ta rất thắc mắc, nhưng mà đó là chuyện của Giang Thần, nên cô ta cũng không dám hỏi.
Cả đêm hôm nay Đường Sở Sở rất thất vọng.
Tại một căn phòng ở tầng ba trong nhà họ Hà.
Đường Sở Sở nằm ở trên giường, chắp hai tay sau ót và thẫn thờ nhìn trần nhà.
Giang Thần cũng ngồi ở bên cạnh, trong lòng anh mang theo phiền muộn, ngày mai phải tìm cái cớ gì để rời đi đây.
Vốn dĩ anh không hề muốn đi.
Chỉ là, chuyến đi Giang Bắc này, Niếp Vân đã giúp anh rất nhiều, nếu như ngay cả yêu cầu nhỏ nhoi này mà anh cũng không làm được, thì đúng là nhỏ mọn.
Anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng và ngồi trên ban công, sau đó lấy một điếu thuốc ra hút.
Sau đó lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hà Tâm.
“Ngày mai anh phải đi tới quân khu một chuyến, em nghĩ cách giúp anh để anh tạm thời rời đi không để Sở Sở nghi ngờ”
Hà Tâm đang nằm trằn trọc trên giường chưa ngủ được.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn thì cô ta lại càng không ngủ được, cô ta bắt đầu nằm nghĩ cách giúp Giang Thần.
Màn đêm vắng lặng cứ thế trôi qua
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Hà Xán đã đi tới quân khu báo cáo, còn người nhà họ Đường vẫn chưa rời đi, họ dự định ăn xong cơm trưa rồi mới về.
Hà Tâm đi tới bên cạnh Đường Sở Sở, cô ta cười và nói: "Chị Sở Sở, chúng ta ra ngoài chơi đi, lâu lắm rồi chị chưa về Giang Bắc, mấy năm nay Giang Bắc thay đổi nhiều lắm, để em dẫn chị ra ngoài tham quan”
“Cũng được”
Quả thật là rất nhiều năm rồi Đường Sở Sở mới trở về Giang Bắc.
Nếu lần này đã tới, thì phải đi dạo quanh một chuyến cho thỏa thích mới phải.
“Anh rể, anh có đi không?” Hà Tâm nhìn Giang Thần, cô ta nháy đôi mắt ra hiệu.
Giang Thần xua tay và nói: “Thôi, anh không đi đâu.
”
“Không cần phải để ý anh ấy đâu” Đường Sở Sở lôi kéo Hà Tâm.
“Chị, em cũng muốn đi” Đường Tùng cũng lên tiếng xin đi.
Lớp trẻ nhà họ Hà ai nấy cũng muốn đi cùng.
Rất nhanh sau đó Hà Tâm đã dẫn Đường Sở Sở và người nhà họ Hà bước ra cổng.
Sau khi thấy họ đã đi xa, Giang Thần mới đi ra ngoài và nhanh chóng lái xe tới quân khu.
Quân khu Giang Bắc.
Trên sân huấn luyện đang có hàng trăm nghìn quân nhân đứng đó.
Ai nấy cũng đứng thẳng người, vô cùng nghiêm túc.
Họ đều là những tinh anh được tuyển chọn từ nhiều nơi khác nhau, họ là thành viên của đội huấn luyện tác chiến đặc biệt.
Xung quanh còn có rất nhiều quân nhân khác mang đủ loại quân hàm từ lớn cho tới nhỏ, cấp bậc từ tướng cho tới lính.
Cả một quân khu quy tụ hơn trăm nhìn người.
Những người này đều đang kiên nhẫn đợi chờ.
Đợi một người tới.
Người đó không ai khác mà chính là chủ soái Hắc Long của Nam Hoang.
Là một trong Ngũ soái của đất nước.
Là vị thần của quân đội, là chiến thần Hắc Long của đất nước.
Hàng trăm nghìn người có mặt ở đó ai nấy cũng yên lặng đến lạ lùng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Không bao lâu sau, một chiếc xe Maserati từ từ xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Đến, đến rồi sao?
Hắc Long đến rời ư?
Tết cả mọi người đều ngừng hít thở, họ chìm chằm chằm chiếc xe Maserati đang xuất hiện trước mặt mình.
Hà Xán cũng như hàng trăm nghìn quân nhân khác, thấy chiếc xe này, trong phút chốc anh ta có chút thất thần.
Đây chẳng phải là xe của Giang Thần, chồng của Đường Sở Sở sao, sao chiếc xe này lại tới quân khu?
Ở bốn phía toàn là quân nhân.
Dưới ánh mắt của vô số người, cửa