Giang Thần đã đi rồi, hiện trường lại chết lặng.
Chỉ có Phi Ưng nằm dưới đất, phát ra tiếng rên đau đớn.
Phù!
Thật lâu sau mới có tiếng giật mình hoảng sợ truyền đến.
Phi Ưng là ai?
Anh ta là sĩ quan huấn luyện của đội đặc biệt Phi Ưng, rất có bản lĩnh, anh ta đã huấn luyện ra đội đặc biệt Phi Ưng vô cùng có tiếng ở Giang Bắc.
Đã từng dẫn dắt đội đặc biệt Phi Ưng chấp hành vô số nhiệm vụ nguy hiểm.
Mạnh như Phi Ưng, thế mà lại bị đánh bại bằng một chiêu.
“Thấy rõ không?”
“Chủ soái Hắc Long ra tay như thế nào?”
“Hình như nhìn thấy rồi, đấm một phát vào ngực huấn luyện viên Phi Ưng.”
Có không ít tiếng bàn tán vang lên.
Còn Giang Thần thì không quan tâm nhiều như vậy.
Anh cũng chỉ cho Niếp Vân một cái ơn nghĩa, đến thể hiện một chút mà thôi.
Sau khi lái xe rời đi, anh gửi cho Niếp Vân một tin nhắn, bảo ông ta nói lại cho người của quân khu Giang Bắc, thân phận của anh là chuyện hết sức cơ mật, mọi người đều phải ký bản thỏa thuận bảo mật, không thể tùy tiện tiết lộ thân phận của anh, bằng không sẽ xử lý theo pháp luật trong quân đội.
Sau khi nhận được tin nhắn, Niếp Vân đứng ra, nhìn hơn một trăm tinh anh được chọn ra từ các đơn vị, cất cao giọng nói: “Các cậu cũng nhìn thấy chủ soái Hắc Long rồi, thân phận của chủ soái là chuyện hết sức cơ mật.
Những gì hôm nay nhìn thấy, nghe thấy, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, bằng không sẽ xử lý theo pháp luật trong quân đội, đã nghe thấy chưa?”
“Đã nghe thấy.”
Tiếng đồng thanh vang to.
Giang Thần lái xe về nhà họ Hà.
Lượt đi lượt về chưa đến hai tiếng.
Mà Đường Sở Sở và những người khác vẫn chưa trở về.
Người nhà họ Hà không đợi gặp anh, nhìn thấy anh cũng xụ mặt, mà anh cũng không đi làm cái chuyện mặt nóng dán mông lạnh làm gì.
Anh ngồi trên bậc thềm chơi Plants vs Zombies.
Rất nhanh đã đến trưa.
Đường Sở Sở và những người khác ra ngoài đã trở về.
Sắp đến thời gian ăn cơm, Hà Xán cũng trở về.
Phòng khách nhà họ Hà.
Một đám con cháu nhà họ Hà vây quanh Hà Xán.
“Anh Xán, thế nào, đã nhìn thấy chủ soái Hắc Long chưa?”
“Rốt cuộc vẻ ngoài của Hắc Long trông như thế nào?”
“Chủ soái bao nhiêu tuổi? Đẹp trai không?”
Đối diện với sự dò hỏi của đám con cháu nhà họ Hà, Hà Xán nhịn không được nhìn về phía Giang Thần đang ngồi chơi điện thoại vui vẻ trên sô pha gần đó, anh ta hít sâu một hơi.
Ai mà ngờ được, Giang Thần lại chính là Hắc Long.
Cuối cùng bây giờ anh ta cũng biết, Niếp Vân hoàn toàn không phải vì Đường Sở Sở mà đến.
Ông ta đến vì Giang Thần.
Anh ta cũng đã biết vì sao địa vị của Đường Sở Sở ở Giang Trung lại cao như vậy, là vì chồng cô là một nhân vật đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Anh ta cũng đã biết, bởi vì Hắc Long, anh mới có thể được điều đến quân khu.
Mặc dù bây giờ tạm thời không thể đi theo bên cạnh Niếp Vân, nhưng anh ta biết, tiền đồ sau này của anh ta là vô hạn.
“Anh…”
Anh ta muốn lên tiếng.
Nhưng anh ta đã ký bản thỏa thuận bảo mật, không thể tiết lộ thân phận của Hắc Long.
“Anh, anh đã ký bản thỏa thuận bảo mật, không thể bàn tán về thân phận của chủ soái Hắc long.
Anh có thể nói cho các em một cách chắc chắn rằng, chủ soái Hắc Long rất đẹp trai, hơn nữa tuổi tác cũng xấp xỉ anh, quan trọng hơn là anh ấy đã kết hôn rồi, các em đừng có mê trai nữa.”
“Hả, kết hôn rồi à?”
“Ai mà hạnh phúc thế, có thể gả cho Hắc Long.”
“Ôi, thanh xuân của em mất rồi.”
Không ít con gái nhà họ Hà kêu than.
Đường Sở Sở cũng thấy rất hứng thú với Hắc Long.
Cô nhìn Hà Xán, hỏi: “Rốt cuộc là chủ soái Hắc Long trông như thế nào, có thể nói với chị không?”
Hà Xán nhìn Đường Sở Sở một cái.
Ngay cả Đường Sở Sở mà Giang Thần cũng không nói sao?
“Em, em thật sự không thể nói.”
Nghe thế, Đường Sở Sở lộ vẻ mất mác.
Giang Thần thì lộ vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Bọn họ ăn trưa ở nhà họ Hà.
Sau bữa trưa, cả nhà Đường Sở Sở cũng rời đi.
Nhà họ Hà, ngoài sân.
Có không ít người đang đứng ở đây.
Những người đó đều là người nhà họ Hà.
Một số người nhà họ Hà nhìn đám người Giang Thần rời đi.
Hà Tâm kéo Hà xán qua một bên, hỏi nhỏ: “Anh Xán, anh thật sự nhìn thấy Hắc long rồi à?”
“Tâm, em đừng hỏi anh nữa, anh biết là em sùng bái Hắc Long, nhưng mà anh đã ký bản thỏa thuận bảo mật rồi, anh không thể nói ra điều gì.”
Hà Tâm bĩu môi, nói: “Em cũng chẳng thèm anh nói đâu.
Em chỉ hỏi có phải là anh đã thật sự nhìn thấy Hắc Long rồi hay không thôi.”
“Chứ còn gì nữa.” Hà Xán hít sâu một hơi: “Em không thấy chủ soái Hắc Long mạnh đến mức nào đâu.
Phi Ưng mạnh nhất trong quân khu Giang Bắc, cũng không đỡ nổi một chiêu của anh ấy, bị hạ gục trong một chiêu.”
Nhớ đến cảnh đó, Hà Xán vẫn thấy nhiệt huyết sôi trào.
Nghe thế, Hà Tâm khẳng định Hà Xán thật sự đã nhìn thấy Giang Thần rồi.
Phù!
Cô ta cũng nhịn không được hít một hơi.
Khoảng thời gian này, cô ta sắp nghẹn chết rồi.
Cô ta sớm đã biết thân phận của Giang Thần, nhưng mà lại không thể nói.
Hiện tại, nhà họ Hà lại có thêm người biết thân phận của