Giang Thần không ngờ là lá gan của mấy tên này lại lớn như vậy.
Đây cũng không phải là chiến trường biên giới, mà đây là thành phố phồn hoa, là thành phố hòa bình.
Thông qua kính chiếu hậu, anh thấy được tình hình ở phía sau.
Bazooka đã nhắm chuẩn vào xe của anh.
Anh hơi lo lắng.
Một khi đối phương phóng ra, cho dù anh có thể lái xe né tránh, nhưng trên đường nhiều xe như vậy nhất định sẽ liên lụy đến những người vô tội, sẽ tổn thương những người vô tội.
Nhưng, tình huống Giang Thần lo lắng không xuất hiện.
Kẻ thù ở đằng sau không nổ súng.
“Làm cái gì vậy?”
Trong lòng anh hoài nghi.
Anh không ngừng vượt qua hàng xe, lái về phía quốc lộ, sau khi lên quốc lộ, anh lái xe đến vùng ngoại ô.
Chiếc xe anh lái chỉ là một chiếc Volkswagen khoảng hai mươi vạn, lúc này tốc độ xe đã đạt đến hai trăm yard, tốc độ động cơ đã đạt tới bảy ngàn vòng/ phút.
“Giang Thần, anh làm gì mà lái nhanh như vậy, mau dừng lại đi.
”
Sắc mặt Đường Sở Sở tái nhợt, cơ thể lắc trái lắc phải, cô bị quăng quật đến mức choáng váng, sắp nôn ra rồi.
Giang Thần thông qua kính chiếu hậu phát hiện những chiếc xe ở phía sau bám riết không tha.
Giờ phút này, anh thấy nghi ngờ.
Người phía sau rõ ràng có cơ hội nổ tung xe của anh, chỉ là vì sao vẫn mãi không ra tay?
Anh lái xe đến vùng ngoại ô và dừng lại ở một nơi không có người ở.
Vừa dừng xe, Đường Sở Sở đã mở cửa xe, cố gắng lăn lộn leo xuống rồi lại ngồi xổm ở ven đường nôn mửa một trận ra trò.
Mười mấy chiếc xe phía sau cũng theo đó dừng lại.
Sau khi xuống xe, Giang Thần phát hiện bên trong những chiếc xe phía sau có không ít người bước ra.
Giang Thần đứng ở trước xe nhìn những người này, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc.
Những người này đi theo anh nhưng lại không ra tay, rõ ràng là muốn ép anh về phía ngoại thành.
“Giang Thần…”
Một người đàn ông đi đến.
Ông ta ước chừng khoảng độ năm mươi tuổi, mặc một chiếc áo ba-đờ-xuy màu đen khiến nước da càng đen hơn và đeo kính đen.
Giang Thần nhìn chằm chằm ông ta, thản nhiên nói: “Ông là?”
Gã đàn ông trung niên lấy ra một lọ nhỏ và ném nó qua.
Giang Thần nhận lấy, cầm trong tay nhìn một cái.
Đây là một lọ thủy tinh bên trong là một ít chất lỏng màu xanh lam.
Anh không khỏi nhíu mày.
Gã đàn ông trung niên phía đối diện cười nhạt, nói: “Uống đi.
”
Giang Thần âm thầm đề phòng, tiện tay chuẩn bị xuất thủ.
Gã đàn ông trung niên tựa như biết được ý nghĩ của Giang Thần: “Cậu có thể ra tay giết chết toàn bộ những người ở đây, nhưng tôi đảm bảo, vợ của cậu cũng không tài nào sống sót để rời đi.
”
Giang Thần nhún vai, nhìn vào chất lỏng màu xanh lam trong lọ và hỏi: “Dù sao ông cũng phải nói cho tôi biết, đây là gì?”
Đối phương trả lời: “Yên tâm, cậu uống vào sẽ không chết được, cùng lắm chính là mất đi vị giác, tứ chi cứng ngắc, hành động bất tiện mà thôi.
Tình huống như vậy chỉ kéo dài một ngày, đến khi Đại hội Y học kết thúc, cậu sẽ bình phục lại.
”
Giờ khắc này, Giang Thần đã hiểu rồi.
Là có người không muốn anh đến tham gia Đại hội Y học, nhưng người này lại không muốn giết anh, hoặc có lẽ là biết rằng giết không được, không dám giết.
Nên mới nghĩ ra biện pháp này, làm tê liệt vị giác của anh, làm cho tứ chi anh cứng ngắc, không cách nào ra tay sử dụng ngân châm, không cách nào tham gia Đại hội Y học lần này.
“Uống đi, rồi chúng tôi đi ngay, tuyệt đối sẽ không làm khó cậu và vợ cậu.
Đương nhiên là cậu cũng có thể lựa chọn không uống, cùng chúng tôi cá chết lưới rách.
”
Giang Thần mở nắp chai ra, uống hết sạch toàn bộ rồi ném lọ thủy tinh sang một bên, nhìn người phía đối diện và hỏi: “Vậy được rồi chứ?”
Người ở phía đối diện xoay người rời đi.
Giang Thần gọi ông ta: “Khoan đã…”
Người phía đối diện dừng lại.
Giang Thần sầm mặt, hỏi: “Là ai sai khiến ông, là ai không muốn tôi tham gia Đại hội Y học, Đại hội Y học lần này liệu có âm mưu gì không?”
Nhưng đối phương lại không trả lời anh.
Nhóm người này lên xe và lái xe rời đi.
Đường Sở Sở ngồi xổm ở ven đường vẫn còn đang nôn.
Giang Thần lái xe quá nhanh, đã vậy còn không ngừng vượt xe khác, cô thật sự chịu không nổi.
Cô biết có người đi theo, biết những người này nói chuyện cùng Giang Thần, chỉ là hiện tại cô thật sự rất khó chịu nên cũng không hỏi.
Giang Thần nhìn những người này, mãi cho đến khi mười mấy chiếc xe rời đi, anh mở miệng, phun ra chất lỏng màu xanh lam đã uống trước đấy.
Tuy rằng nôn ra lượng lớn, nhưng có một ít đã vào trong cơ thể, bắt đầu hòa vào chung với máu.
Anh nhanh chóng lấy ngân châm ra, cắm vào người mình, lợi dụng ngân châm dẫn chất lỏng màu xanh lam trong cơ thể ra.
Sau khi Đường Sở Sở nôn một lúc thì dễ chịu hơn nhiều, lấy khăn giấy ra lau miệng rồi đi về phía Giang Thần.
Chỉ thấy Giang Thần đã cởi quần áo nửa người trên, trên người anh cắm đầy ngân châm, trên một vài cây châm còn có ít giọt nước màu xanh lam tràn ra.
“Giang Thần, anh đây là đang làm gì vậy?”
Giang Thần rút ngân châm trước ngực và trên cánh tay ra, thản nhiên cười