Giang Thần cảm thấy khả năng này không lớn.
Hàn Kim Minh chỉ là một bác sĩ, mà nước Cao Ly tuy là một trong hai mươi tám quốc gia, nhưng nó đơn thuần chỉ là một nước nhỏ, tuyệt đối không có khả năng là chủ mưu đứng sau trận chiến ngoại ô Thiên Sơn.
Có lẽ không phải Hàn Kim Minh.
Hoặc có lẽ có ai đó đứng đằng sau ông ta.
Giang Thần khẽ lắc đầu, ném những chuyện phức tạp này ra sau lưng.
Anh bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đường Sở Sở chuyên tâm lái xe.
Rất nhanh đã quay lại khu vực thành thị, đến phố Y.
Hôm nay là ngày đầu tiên của Đại hội Y học, phố Y vô cùng náo nhiệt, không cho phép xe hơi đi vào.
Mà bãi đỗ xe gần đó đã đầy xe, Đường Sở Sở đành phải lái xe đến bãi đỗ xe tương đối xa, sau đó bắt taxi đến phố Y.
Trên đường phố chật ních toàn người là người.
Đường Sở Sở kéo Giang Thần đi, động tác của Giang Thần rất chậm chạp, giống hệt như một con rối gỗ.
“Chồng à, anh thật sự không sao chứ, có muốn đến bệnh viện khám thử không?”
Đường Sở Sở nhìn dáng vẻ Giang Thần, ngay cả nét mặt cũng cứng đờ, một chút biểu cảm cũng không có, giống như một bức tượng gỗ, cô rất lo lắng.
Giang Thần hơi mấp máy khóe miệng, nói: “Không, không cần, bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường không phải đã gỡ bỏ niêm phong rồi sao, đưa anh đến bệnh viện Vĩnh Nhạc, anh có cách bài tiết triệt để độc tố trong máu, bài tiết ra sẽ không có việc gì nữa.
”
“Được rồi.
”
Đường Sở Sở đáp lời.
Cô đỡ Giang Thần đi về phía bệnh viện Vĩnh Nhạc.
Nhưng tốc độ của Giang Thần thật sự quá chậm.
“Chồng ơi, để em cõng anh nhé.
”
“Thôi, thôi bỏ đi, nhiều người như vậy, anh cũng không muốn lôi kéo thù hận.
”
“Không sao đâu.
”
Đường Sở Sở ngồi xổm xuống, muốn Giang Thần leo lên lưng cô.
Giang Thần suy nghĩ một chút, bộ dạng này của anh muốn đến bệnh viện Vĩnh Nhạc sẽ phải mất rất lâu, suy nghĩ kĩ càng xong, anh mới leo lên lưng Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở cõng Giang Thần, gắng gượng đứng lên.
Đường phố rất náo nhiệt, xung quanh đều là người dân, nơi nơi đều là phóng viên.
Cảnh tượng này bị không ít người nhìn thấy, một số người chỉ trỏ, cũng có người lấy di động ra chụp lại, Đường Sở Sở lại không thèm để ý chút nào.
Cô nhanh chóng cõng Giang Thần đi về phía trước, nửa giờ sau, cuối cùng cũng đến được bệnh viện Vĩnh Nhạc.
Quả thật bệnh viện đã gỡ bỏ niêm phong, người nhà họ Đường đều đã đến, chỉ là bác sĩ nhà họ Đường thuê lúc trước đã nhảy việc đến những bệnh viện khác.
Trước cửa bệnh viện Vĩnh Nhạc, Đường Sở Sở thả Giang Thần xuống.
Cô không ngừng thở dốc, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng đầy mồ hôi, u oán nhìn Giang Thần một cái: “Nặng khiếp, mệt chết em mất.
”
Giang Thần ngồi ở bậc cửa bệnh viện Vĩnh Nhạc, chậm rãi lấy ra một điếu thuốc châm lên rồi chậm rãi hút.
Đường Thiên Long đi ra, nhìn thấy cảnh này, không kìm được mà hỏi: “Giang Thần, thế này là sao?”
Giang Thần từ tốn nói: “Không, không sao”
Đường Hải, Đường Kiệt, ba đời nhà họ Đường đều đi ra.
Thấy được các bệnh viện khác quá tải, bệnh viện Vĩnh Lạc lại không có ai.
Đường Dũng nhịn không được thở dài, nói: “Nhà họ Ngụy, nhà họ Hứa chèn ép nhà họ Đường, điều này thật sự ảnh hưởng quá lớn đến Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường, năm ngoái ba ngày đầu tiên của Đại hội Y học, Vĩnh Nhạc chúng ta cũng thu vào được ba ngàn vạn, xem ra năm nay một xu cũng không thu được cho xem.
”
Đối với quá trình của Đại hội Y học, Giang Thần cũng có một cái nhìn tổng quát.
Đại hội Y học đã thu hút mọi người từ khắp nơi trên đất nước và thậm chí cả thế giới đến phố Y của Giang Trung để khám bệnh.
Các bệnh viện lớn đều sẽ dùng hết sức lực để lôi kéo khách hàng.
Ba ngày đầu tiên hoàn toàn là khám bệnh.
Bắt đầu từ ngày thứ tư mới là cuộc thi khốc liệt của Đại hội Y học.
Nhưng có quá nhiều bệnh viện trên phố Y.
Các bệnh viện lớn nhỏ cộng lại có hơn mười ngàn nơi.
Đông y càng nhiều không đếm xuể.
Đông y trăm vạn không phải là câu để nói đùa.
Không phải ai cũng có tư cách tham gia so tài y thuật.
Điều này đòi hỏi hiệu suất kinh doanh trong ba ngày đầu tiên.
Bệnh nhân từ khắp nơi trên đất nước và thậm chí trên toàn thế giới, mỗi một người thăm khám đều sẽ được ghi lại chi tiết trên hệ thống.
Sau ba ngày sẽ dựa vào số lượng bệnh nhân đã cứu chữa cùng với phiếu bầu của nhân dân cả nước để tiến hành xếp hạng, một trăm vị trí đầu mới có tư cách tham gia cuộc so tài y thuật cuối cùng.
Số lượng bệnh nhân đã chữa bệnh chiếm năm mươi phần trăm, phiếu bầu của nhân dân cả nước chiếm năm mươi phần trăm.
Tổng hợp cả hai để xếp hạng.
Nghe Đường Dũng oán giận, Giang Thần chậm rãi nói: “Không, không sao, có tôi ở đây, lần này Vĩnh Nhạc sẽ chấn động cả thế giới, mau, đỡ tôi đi vào, tôi phải phối thuốc.
”
Đường Sở Sở còn đang thở dốc, nghe thấy tiếng gọi, đúng lúc đỡ Giang Thần dậy đi vào bệnh viện.
Người nhà họ Đường nhìn thân thể cứng ngắc và thao tác chậm chạp của Giang Thần, ai nấy đều rặt một vẻ hoài nghi.
Thế này là thế nào?
Giang Thần ngồi trong bệnh viện.
“Sở Sở, giúp anh cởi quần áo ra.
”
“Vâng.
”
Đường Sở Sở làm theo.
“Còn quần nữa.
”
“Hả?”
Đường Sở Sở sửng sốt, khuôn mặt ửng đỏ, hỏi: “Chồng ơi, anh muốn làm gì