“Em á?”
Đường Sở Sở hơi sững sờ, chợt khẽ lắc đầu.
“Em, em không được, nhiều bác sĩ đều thua như vậy rồi, em không biết chút y học nào, sao em được cơ chứ.
”
Đường Sở Sở không có chút tự tin nào.
Tuy rằng cô nhìn không quen loại tự cao tự đại như Hàn Kim Minh, nhưng cô thực sự có lòng mà không có sức.
Giang Thần vừa cười vừa nói: “Tôi nói được là được, yên tâm đi, có tôi ở đây, tôi sẽ giúp cô.
”
Nghe vậy, Đường Sở Sở bừng tỉnh ngộ.
Đây là Hắc Long đấy.
Nghe đồn thực lực của Hắc Long đứng đầu cả nước, y thuật một không hai thiên hạ.
Thế nhưng y thuật của anh giỏi giang tới cỡ nào lại không có một ai biết.
“Phải rồi…” Cô mở miệng đáp: “Nghe đồn y thuật của anh rất giỏi, sao lại có lời đồn như vậy?”
Giang Thần khẽ nở nụ cười.
Nói đến lưu truyền về y thuật của anh thì phải nói từ mấy năm trước, lúc đó anh còn chưa được phong Soái, Bắc Kinh có một nhân vật lớn mắc bệnh nặng, chỉ còn hấp hối, anh ra tay cứu nhân vật lớn này, vì vậy danh tiếng của anh cứ như vậy truyền ra.
Lúc ban đầu chỉ truyền trong giới thượng lưu.
Sau khi anh phong Soái, thực lực đứng đầu thiên hạ, y thuật có một không hai cả nước, đây cũng trở thành thương hiệu của anh.
Anh cũng chẳng giải thích.
“Lên đi.
”
“Em, em sợ.
” Đường Sở Sở có phần sợ hãi.
Trên sân khấu, Hàn Kim Minh còn đang xổ một tràng.
“Người dân Trung Quốc, chỉ cần mọi người thừa nhận Hàn y, cùng tôi cố gắng nêu cao Hàn y, trở thành người theo đuổi Hàn y, thì sau nay sẽ thu được rất nhiều lợi ích, khám bệnh không cần tiền, dùng thuốc giá rẻ nhất, tốt nhất.
”
Câu này Giang Thần cũng nghe không trôi nữa, anh kéo tay Đường Sở Sở đi về phía sân khấu.
“Đợi đã…”
Còn chưa lên sân khấu, giọng đã truyền đến.
Vô số máy quay, đều quay máy về nơi phát ra âm thanh.
Một người đàn ông điển trai, tuấn tú mặc vest trắng kéo một cô gái xinh đẹp vô cùng khí chất đi đến.
Dưới ánh mắt dõi theo của vô số người, cả hai từ từ bước lên sân khấu.
Hàn Kim Minh thấy Giang Thần cùng Đường Sở Sở, không khỏi nhíu mày, nói: “Sao hả, lẽ nào cậu muốn khiêu chiến tôi?”
Giang Thần buông tay Đường Sở Sở, cười nói: “Tôi chỉ là trợ lý, tôi nào có tư cách khiêu chiến với ông Hàn, người khiêu chiến với ông Hàn là Đường Sở Sở, Đường Sở Sở mới là bác sĩ giỏi nhất cả nước, cô ấy mới là người nắm trọn Trung y, không phải người ông có thể so sánh.
”
Nghe vậy, không ít người kinh ngạc.
Đường Sở Sở?
Người đã từng là trò cười của cả Giang Trung này giờ đã là người đẹp đứng đầu Giang Trung, cô chỉ được cái vỏ ngoài, cô nào biết y thuật?
Nhưng sau khi thoáng sững sờ, ánh mắt của mọi người lại đặt trên người Giang Thần.
Trận đấu đầu lúc sớm là Giang Thần ra tay, anh thể hiện thực lực đáng sợ, mà có dân mạng bới móc ra thân phận của Giang Thần, anh là Hắc Long, là chiến thần bảo vệ nước Trung Quốc.
Nhưng tất cả chỉ là tin đồn.
Tất cả mọi người đều biết, Hắc Long đã chết rồi.
Anh không thể nào là Hắc Long được.
Nếu như là Hắc Long thì có thể dễ dàng đánh bại Hàn Kim Minh rồi.
Nhưng, dù có phải hay không thì y thuật mà Giang Thần thể hiện cũng rất đáng gờm có lẽ thật phân cao thấp có thể cùng Hàn Kim Minh.
Niềm hy vọng được nhen nhóm trong lòng tất cả những người thất vọng.
“Cô ta?”
Hàn Kim Minh liếc Đường Sở Sở một cái, trên gương mặt già nua tỏ vẻ khinh thường.
Đường Sở Sở có chút hồi hộp, lòng bàn tay toàn mồ hôi, nếu như không phải có Giang Thần ở đây.
đánh chết cô cũng không lên sân khấu đánh mất mặt mũi.
MC Khai Hiểu Đồng thấy hi vọng, nhanh chóng tiến đến trước Giang Thần, mặt mày đầy vẻ tôn kính: “Cậu Giang, anh so tài cùng ông Hàn, hay là Đường Sở Sở đấu với ông Hàn?“
Giang Thần vừa cười vừa nói: “Chỉ dựa vào ông ta còn chưa xứng để Sở Sở ra tay, chỉ có đánh bại tôi rồi mới có thể đấu với Sở Sở, tôi so tài với ông ta chút đã.
”
“Được.
”
Hàn Kim Minh lớn tiếng hô lên: “Nếu cậu đã không phục, vậy tôi sẽ quang minh chính đại thắng cậu, xem các người còn nói gì được nữa, cậu muốn so gì nào?”
Giang Thần không đếm xỉa nói: "Ông am hiểu gì, thì so cái ấy.
"
Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng.
Y thuật của Hàn Kim Minh mọi người đều đã quá rõ, dù là lĩnh vực nào thì ông ta cũng đều rất mạnh.
Bây giờ Giang Thần lại cuồng vọng đến vậy, muốn đấu cái Hàn Kim Minh am hiểu.
“Gì mà Hàn y, thật chẳng ra cái mẹ gì, Trung y chân chính uyên thâm