"Để các người tâm phục khẩu phục, hoàn toàn chấp nhận sự thật y học cổ truyền Trung Quốc bắt nguồn và là một nhánh của y học cổ truyền Hàn Quốc, chúng tôi sẽ để Bách Thảo Đường đứng ra chọn dược liệu."
Hàn Kim Minh vô cùng tự tin.
Phương Vĩnh Cát biết đây là cơ hội cuối cùng cho y học cổ truyền Trung Quốc.
Nếu Giang Thần bị đánh bại thì y học Trung Quốc nhất định sẽ bị chế giễu.
Và kể từ nay, thế giới sẽ chỉ biết đến y học Hàn Quốc chứ không còn biết y học Trung Quốc là gì nữa.
Vì vậy, ông ta đã tự mình đi chọn dược liệu.
Tổng cộng có hơn một nghìn loại dược liệu, tất cả đều sẽ được lựa chọn ngẫu nhiên.
Hơn nữa loại dược liệu hai người cần dùng cũng khác nhau.
Rất nhanh sau đó, hai chiếc hộp lớn đã được mang lên sân khấu.
Hộp được đóng kín, chỉ có một lỗ mở ở phía trên.
Cái lỗ ấy không quá to, chỉ đủ để thò một tay vào trong.
Phương Vĩnh Cát nhìn Giang Thần và Hàn Kim Minh, nói: "Bây giờ sẽ tiến hành chọn ngẫu nhiên.
Dược liệu trong hai hộp là khác nhau, hai người chọn đi."
Giang Thần liếc nhìn Hàn Kim Minh: "Để ông ta chọn trước."
Hàn Kim Minh tiện tay chỉ vào một chiếc hộp.
Sau khi chọn xong, nhân viên lập tức tiến đến mở hộp ra.
Ngay sau đó, các dụng cụ cần dùng khác cũng được chuẩn bị sẵn sàng.
Bàn, giấy, bút, bịt mắt...
Hai người lần lượt đứng trước hai chiếc hộp, cả hai đều phải đeo đồ bịt mắt.
Đứng bên cạnh hai người là rất nhiều trợ lý.
Mục đích những người này ở đây là để khi Giang Thần và Hàn Kim Minh xác định được dược liệu, viết đáp án xong thì họ sẽ niêm phong cả dược liệu và đáp án lại hòng kiểm định đúng sai sau đó.
Người dẫn chương trình Khai Hiểu Đông đứng giữa hỏi: "Hai vị đã sẵn sàng chưa?"
Giang Thần và Hàn Kim Minh đồng thanh: "Đã sẵn sàng."
"Nghe hiệu lệnh của tôi, ba, hai, một, bắt đầu tính giờ."
Cuộc so tài bắt đầu, màn hình LCD phía sau sân khấu hiển thị mười phút đếm ngược.
Vừa bắt đầu, Hàn Kim Minh đã thò tay vào hộp lấy ra một loại dược liệu rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó để sang một bên, cầm giấy bút nhanh chóng viết đáp án.
Sau khi viết xong, ông ta tiếp tục lấy ra loại dược liệu thứ hai.
Nhân viên ở bên cạnh cũng nhanh chóng niêm phong dược liệu và đáp án lại.
Xung quanh sân khấu đều có camera.
Camera có tính năng quay 360 độ không góc chết nên hoàn toàn không có cơ hội để gian lận.
Hàn Kim Minh đã viết ra được vài loại dược liệu, nhưng Giang Thần lại vẫn chưa hề động đậy.
Mọi người đều bắt đầu lo lắng.
"Nhanh lên."
"Cậu còn ngơ ngẩn cái gì vậy, nhanh lên tí đi được không?"
Rất nhiều người ở đó thầm lo lắng cho Giang Thần.
Trước TV, không ít khán giả cũng đang hồi hộp.
"Nhất định không được thua.
Nếu lần này thua thì thật sự là mất hết sạch mặt mũi luôn."
Dưới sự chú ý đổ dồn của mọi người, Giang Thần thò tay vào trong hộp bốc lên một nắm dược liệu.
"Gì thế này?"
Chứng kiến cảnh này, nhiều người không khỏi kinh ngạc.
"Cậu ta đang làm cái gì vậy, tự dưng bốc cả nắm lên là sao?"
Giang Thần đưa nắm dược liệu ấy đến trước mũi khẽ ngửi.
Sau đó anh đặt chúng sang một bên rồi viết nhanh tên của dược liệu ra giấy.
Một lượt viết hẳn hơn mười loại.
Nhân viên đứng cạnh hơi sững người, sau đó cầm hết mười mấy loại dược liệu ấy cùng đáp án đi niêm phong lại.
Giang Thần đã suy xét kỹ.
Hàn Kim Minh không phải một tên lang băm, ông ta là người có thực tài, nếu muốn đấu bằng cách thông thường, tức là so tốc độ tay thì ai nhanh hơn là có thể thắng.
Nhưng anh muốn thắng một cách áp đảo, thế nên anh bèn bốc từng nắm một.
Viết đáp án xong, anh lại bốc một nắm dược liệu nữa lên.
Lần này anh bốc nhiều hơn, một nắm hẳn trên ba mươi loại.
Anh ngửi đi ngửi lại nắm dược liệu ấy, mười giây sau lập tức nhanh chóng viết đáp án ra.
Cảnh này đã được quay lại một cách sắc nét.
Người xem sốc toàn tập.
"Cậu, cậu ta viết bừa hay phân biệt được thật thế?"
"Bốc cả nắm to thế mà cũng phân biệt được thì đúng là bá thật."
Nhiều người kêu lên kinh ngạc.
Nói người thường chỉ biết xem náo nhiệt, người trong nghề thì nhìn bản chất cấm có sai.
Tại nơi so tài có rất nhiều thầy thuốc Đông y, họ tiếp xúc với dược liệu quanh năm nên biết có cực nhiều vị thuốc bắc, cộng vào cũng phải đến hàng triệu loại, có thể nói mọi loại cây đều làm thuốc được.
Mỗi một loại dược liệu đều có dược tính khác nhau, mùi vị cũng khác nhau.
Một số loại có mùi rất nhạt, một số loại lại chẳng có mùi gì cả.
"Ôi thôi, tiêu rồi."
"Làm bừa bãi như vậy thì còn cơ hội thắng nào cho chúng ta đây?"
Không ít bác sĩ Đông y lắc đầu thở dài.
Theo bọn họ thấy thì Giang Thần chỉ đang làm bừa, cuộc so tài lần này Giang Thần thua chắc rồi.
Sau ngày hôm nay, y học cổ truyền Trung Quốc sẽ phải đổi tên.
Mặc dù chẳng ai muốn vậy cả.
Nhưng thua rồi thì biết làm sao được.
Cuộc thi vẫn đang tiếp tục.
Hàn Kim Minh rất nhanh, sau khi lấy ra một loại dược liệu, chỉ cần mất vài giây là ông ta đã có thể phân biệt được đó là loại nào.
Khi gặp loại dược liệu có mùi rất nhạt, hoặc thậm chí không có mùi, ông ta không phân biệt được đó là loại nào thì sẽ lập tức bỏ sang một bên rồi đi lấy cây khác.
Rất nhiều người đang dõi theo tình hình trên sân khấu.
Hai người dẫn chương trình đang rất chi là lo lắng.
Đường Sở Sở cũng căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Mười phút nhanh chóng trôi