Cổ Nguyệt tò mò nói: "Tiểu Thúy, đừng sợ, mau nói cho ta biết, Hồn Thú Chi Vương rốt cuộc là ai."
Thúy Ma Điểu ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt màu đỏ chớp chớp, sau đó lại cúi đầu. Lúc này, cái gì nó cũng không chịu nói.
Đúng lúc này, Đường Vũ Lân đột nhiên cảm thấy một áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng truyền đến. Tinh thần lực vốn mở rộng theo nhóm thực vật đã bị chèn ép co lại.
Đây là ...
Đường Vũ Lân kinh hãi, vội vàng đến bên cạnh Cổ Nguyệt, nắm lấy tay nàng.
Thúy Ma Điểu ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Mà bầu trời lúc này đã trở nên u ám.
Ánh mặt trời rực rỡ ban đầu đã biến mất, thay vào đó là bóng tối. Áp lực cực lớn từ trên trời giáng xuống, khiến người ta có cảm giác hoảng sợ khó tả. Đáng sợ hơn là, Đường Vũ Lân phát hiện, thiên địa nguyên lực và phần tử năng lượng thuộc tính khác nhau đang nhanh chóng biến mất, thậm chí có thể nói là chạy trốn, còn lại chỉ có Hắc Ám nguyên tố.
"Ngang ----" một tiếng rống trầm thấp làm chấn động cả khu rừng.
"Là ai có gan dám gϊếŧ chết hồn thú. Là ai dám to gan xâm nhập Tinh Đấu." Thanh âm vang vọng khắp khu rừng, dù lúc này Đường Vũ Lân toàn lực câu thông với thực vật xung quanh, nhưng theo bản năng, bọn chúng đều yên lặng.
Tâm Đường Vũ Lân cũng chìm xuống đáy, uy áp khủng bố như thế, trừ hồn thú 10 vạn năm đồng cấp với Phong Hào Đấu La ra thì không thể là ai khác. Người mới đến này có sức mạnh cực kỳ kinh khủng, là hồn thú cường đại nhất mà hắn từng gặp.
Nếu so sánh thì e rằng chỉ có Hải hồn thú bạch tuộc siêu lớn hắn gặp phải khi đến Tinh La Đế Quốc lúc trước mới có thể.
Bầu trời trở nên đen kịt, mơ hồ có tử quang chớp động, nguyên tố hắc ám dày đặc xung quanh khiến không khí bùng lên những dao động kỳ lạ, dường như có vô số tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Khu rừng tràn đầy khí tức sinh mệnh trong chốc lát đã biến thành một bóng ma.
Tất cả xung quanh đều vô cùng yên tĩnh, ngay cả một tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy khó thở, dù là hồn lực hay huyết mạch chi lực đều bị ép đến gần như ngừng lại.
Mặc dù hắn sớm biết tu vi của mình không là gì khi đối mặt với cường giả chân chính, nhưng vào lúc này, hắn vẫn rất không cam lòng.
Hắn không sợ chết, nhưng tuyệt đối không muốn chết. Hắn còn quá nhiều chuyện cần làm, hắn phải có trách nhiệm xây dựng lại Học Viện Sử Lai Khắc.
Tuy nhiên đối mặt với cường địch như vậy, hắn có thể thoát khỏi sao? Chỉ sợ dù hắn và Cổ Nguyệt thi triển Thần Long Biến lần nữa cũng không làm được.
Huống chi, bọn họ vừa mới thi triển Thần Long Biến một lần rồi, trong thời gian ngắn không thể sử dụng được nữa.
Quay đầu nhìn Cổ Nguyệt, nàng dường như cũng có chút sợ hãi, khuôn mặt tái nhợt trốn bên cạnh Đường Vũ Lân, ôm cánh tay hắn thật chặt.
Đường Vũ Lân khổ sở trong lòng, chẳng lẽ bọn họ không thể tiếp tục sống, phải táng thân ở trong rừng hồn thú này sao?
Không, tuyệt đối không!
Dù có phải rút cạn một giọt huyết dịch cuối cùng, hắn nhất định phải bảo hộ nàng chu toàn.
Nghĩ tới đây, khí tức của Đường Vũ Lân bị áp chế mạnh mẽ bỗng trở nên cường thịnh hơn, ý chí bất khuất giống như đã đốt lên huyết mạch của hắn một lần nữa.
Huyết mạch gần như đông cứng đã bắt đầu bốc lên, ngay cả hồn lực cũng lần nữa bừng bừng sinh cơ. Một vầng sáng màu vàng từ người hắn phóng ra ngoài.
"Trước khi chết, ta quyết không để cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương nàng." Đường Vũ Lân thở sâu, Nhất tự Đấu Khải xuất hiện, nhanh chóng bao trùm toàn thân. Tay phải quẹt ngang trán, Hoàng Kim Long Thương rơi vào tay. Khí thế của hắn điên cuồng tăng lên theo huyết mạch bộc phát.
"Ồ!" Một tiếng nghi hoặc vang lên ở phía xa.
Đúng lúc này, Đường Vũ Lân cảm thấy trong rừng lớn trước mặt xuất hiện một thông đạo. Nó có màu tím sẫm, chỉ mơ hồ nhìn thấy rõ qua hào quang màu tím.
Ở cuối thông đạo, một thân ảnh chậm rãi bước ra khỏi bóng tối. Toàn thân nàng phủ đầy lân phiến màu tím đen, dáng người thon dài, khuôn ngực căng tròn, bắp đùi thẳng tắp. Trên ngực lộ ra làn da trắng như tuyết và khe ngực sâu. Mái tóc tím dài xoã sau lưng, không gió mà bay, tự nhiên gợn sóng hai bên người. Khuôn mặt cực
kỳ xinh đẹp, ánh mắt màu tím sẫm, đôi môi lại là màu tím sáng. Trên trán có một lớp vảy đen như mực, có từng tầng quầng sáng màu tím tự nhiên chảy ra trên đầu nàng.
Nhìn thấy vị này, Đường Vũ Lân không khỏi hít sâu một hơi. Nếu lúc trước hắn cho rằng vị này là hồn thú 10 vạn năm thì hiện tại, hắn hoàn toàn có thể khẳng định, vị trước mặt này có tu vi đã vượt qua 20 vạn năm, là tồn tại đứng trên đỉnh cao trong giới hồn thú, Hung thú!
Ở Học Viện Sử Lai Khắc, bọn họ được học rất nhiều kiến thức liên quan đến hung thú. Khi đó, Đường Vũ Lân cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, cho nên còn cố ý nghiên cứu qua.
Hồn thú tu luyện đến 10 vạn năm cơ bản đã là cực hạn. Nếu muốn tiếp tục tăng lên thì chỉ có hai phương pháp. Một là biến thành nhân loại, bỏ đi thú cốt, do đó có được ngộ tính và trí tuệ cao hơn của con người. Sau đó cố gắng hết sức tu luyện lên Thần cấp, đột phá hạn chế của thế giới này và trở thành Thần Cách.
Hồn thú không cách nào thành Thần, điều này dường như là một quy tắc, giống như chuyện xưa mà Cổ Nguyệt từng kể lại.
Mà tuyệt đại đa số hồn thú không lựa chọn con đường này, dù sao, nhân loại cường đại cũng chỉ có tuổi thọ không quá 200 năm, nếu đột phá thất bại và không thể trở thành Thần, vậy bọn nó cũng sẽ tử vong giống nhân loại.
Một con đường khác là đột phá giới hạn của bản thân, phá vỡ bình cảnh 10 vạn năm. Đối với hồn thú, nó giống như thiên kiếp. Sau 10 vạn năm, không cần đến trăm năm thiên kiếp sẽ tự đến. Nếu không thể đột phá thì thần hình câu diệt.
Những hồn thú có lòng tin với bản thân đều lựa chọn con đường này để đột phá. Sau khi đột phá thì có thể sống thêm 10 vạn năm.
Mà khi phá vỡ được bình cảnh, thực lực của hồn thú sẽ tự đột phá và tăng lên một khoảng lớn, đó chính là hung thú.
Nếu nói hồn thú 10 vạn năm tương đương với Phong Hào Đấu La thì hung thú tương đương với Siêu Cấp Đấu La. Hung thú có tu vi càng cao, càng nhiều lần đột phá bình cảnh thì thực lực càng khủng bố.
Trong truyền thuyết thậm chí đã xuất hiện hung thú tu vi trăm vạn năm. Đột phá mười lần bình cảnh, đó là tồn tại khủng bố đến mức nào.
Mà cũng chỉ có hung thú mới có thể hoá thành hình người dù không chọn tu luyện thành người.
Vị trước mặt này toàn thân tản ra hung uy to lớn, không hề nghi ngờ chính là hồn thú. Mà nàng có thể hoá thành hình người, hơn nữa còn hoàn mỹ như thế, vậy chắc chắn là hung thú, tu vi e rằng ít nhất cũng có 20 vạn năm, tương đương với Siêu Cấp Đấu La.
Cho dù Đường Vũ Lân mặc Đấu Khải thì hắn cũng chỉ tương đương là Thất Hoàn Hồn Thánh, mà còn là Thất Hoàn Hồn Thánh không có võ hồn chân thân. Dù hắn có thiên phú dị bẩm cũng không thể chống lại vị trước mặt này, mặc dù hắn cảm giác được người này hẳn là hồn thú loài Long.
Nàng càng lúc càng đến gần, trong hai mắt tử quang chảy xuôi sang hai bên. Khoảng cách càng gần, áp lực nàng mang đến cho Đường Vũ Lân càng lớn. Quang vụ màu vàng trên người Đường Vũ Lân phát ra càng nhiều.
Chỉ là, Đường Vũ Lân biết rõ với mức độ áp lực này, khả năng chịu đựng của hắn đã đến cực hạn. Là ý chí bất khuất đã chèo chống huyết mạch liên tục bộc phát khí tức cường hãn, vì vậy mới có thể không bị đối phương áp đảo.
"Nhân loại nho nhỏ lại dám có can đảm đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm gϊếŧ hại hồn thú. Ngươi thật là to gan." Nữ tử tóc tím dừng bước cách Đường Vũ Lân khoảng 50 mét rồi nói.