Đột nhiên, con ngươi của nàng hơi co lại, dường như nàng thấy được gì đó, đồng thời nàng có vẻ nghi hoặc.
Đường Vũ Lân nhấc ngang Hoàng Kim Long Thương, nghiêm túc nói: "Ta cũng không có ý mạo phạm. Chúng ta không biết vì sao lại đến nơi này. Khi đến ta đã hôn mê. Không lâu sau khi tỉnh lại, con Xích Hỏa Hầu Vương kia chủ động tấn công chúng ta, lúc này mới bị chúng ta đánh chết."
Nữ tử tóc tím kia cau mày, không tiếp tục mở miệng, nhưng khí tức áp bách trên người nàng đã giảm xuống.
Đúng lúc này, Cổ Nguyệt nhô đầu ra sau lưng Đường Vũ Lân, có chút tò mò nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, cơ thể nữ tử run lên, trong đáy mắt hiện lên vẻ khϊếp sợ mãnh liệt. Nàng theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng khi nàng nhìn rõ ánh mắt của Cổ Nguyệt thì lại sững sờ.
"Các ngươi tên là gì?" Nữ tử tóc tím hỏi.
Đường Vũ Lân hỏi: "Ta là Đường Vũ Lân, đây là bạn gái của ta, Cổ Nguyệt. Chúng ta không có ý mạo phạm, nếu như các hạ bằng lòng thả chúng ta đi, ta nguyện ý dùng vật có giá trị để đổi."
Nàng như có điều suy nghĩ nhìn hắn, sát khí phát ra trên người nàng lúc đầu đã suy yếu, dường như đã bị động tâm về những lời của Đường Vũ Lân.
"Trao đổi? Ngươi có cái gì có thể trao đổi với ta?" Vừa hỏi, nàng vừa suy nghĩ. Theo nàng, gϊếŧ chết Đường Vũ Lân là chuyện rất dễ, nhưng vừa rồi nàng đã nhận ra hắn là ai, quan trọng hơn là, nàng thấy được Cổ Nguyệt ở sau lưng Đường Vũ Lân. Chuyện này có chút rắc rối rồi.
Đường Vũ Lân ngây người một lúc, đúng a! Mình có cái gì để trao đổi đây? Đối với một hung thú, đồ vật khiến nó hứng thú không có nhiều lắm. Trên người hắn có nhiều nhất là kim loại hiếm. Một số thiên tài địa bảo mà hắn có, đối với hắn là trân quý, nhưng với một hung thú sống mấy chục vạn năm ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thì e là chẳng coi vào đâu.
Đường Vũ Lân trong lòng đột nhiên khẽ động, hắn nghĩ tới một đồ vật, "Ngươi là Long tộc?"
Nữ tử tóc tím cau mày, "Đúng vậy, bổn toạ chính là Địa Ngục Ma Long nhất tộc." Không có gì phải che giấu cả. Trên thực tế, vị trước mặt này từ vạn năm trước đã có bài danh thứ chín trong Thập đại hung thú, chính là Địa Ngục Ma Long Vương. Nàng và thủ lĩnh hung thú lúc đó, Kim Nhãn Hắc Long Vương Đế Thiên được mệnh danh là hai đại Long Vương trong các hung thú.
Luận tu vi, tuy rằng nàng có chênh lệch khá xa với Thú Thần Đế Thiên, nhưng nói về độ tinh khiết huyết mạch, tiềm lực thân thể thì nàng không kém chút nào. Nàng là một trong những Chân Long thuần huyết còn truyền thừa của Long tộc nên nàng mới có thể phá vỡ thiên kiếp, tu thành hung thú.
Địa Ngục Ma Long?
Đường Vũ Lân hít sâu một hơi, hắn lập tức nghĩ đến thân phận của vị này.
Hồn thú 10 vạn năm đã cực kỳ hiếm, có thể tu luyện tới cấp hung thú lại càng ít hơn. Vị Địa Ngục Ma Long trước mặt này chẳng phải là vị kia trong truyền thuyết sao, nàng dĩ nhiên thực sự tồn tại.
Vừa nghĩ, hắn cũng không dám lơ là, e sợ đối phương sẽ ra tay. Sống sót vô cùng quan trọng với hắn, huống chi bên cạnh còn có Cổ Nguyệt.
Hắn giơ tay và tháo vòng tay trên cổ tay xuống, trầm giọng nói: "Ở một phiến đại lục khác, ta may mắn được nhìn thấy Long tộc mộ địa. Ở đó ta nhận được vòng tay này, có lẽ nó hữu dụng đối với ngươi."
Đúng vậy, hắn đã tháo xuống vòng tay với mặt dây chuyền tinh thể bảy màu kia. Tinh thể trên vòng tay tản ra ánh sáng bảy màu nhu hoà, như ẩn như hiện. Nếu cẩn thận quan sát thì có thể cảm nhận được một ít khí tức Long tộc trong đó.
Địa Ngục Ma Long Vương khẽ cau mày, đưa tay huy một chiêu nhẹ nhàng về phía Đường Vũ Lân, lập tức, một lực hút nhẹ xuất hiện, dẫn vòng tay kia bay về phía nàng.
Khoảng cách 50 mét thoáng cái đã qua, vòng tay rơi vào bàn tay trắng nõn của Địa Ngục Ma Long Vương. Nhưng khi vòng tay chạm vào tay nàng, một tình huống bọn họ không ngờ tới đột nhiên xuất hiện.
Tinh thể bảy màu nhìn qua hết sức bình thường kia đột nhiên sáng lên, hào quang bảy màu vô cùng mãnh liệt phóng lên trời.
Thế giới vốn đen như mực lập tức bị phủ thành bảy màu rực rỡ, dường như có vô số cự long phát ra tiếng Long ngâm rõ to.
"A ----" Địa Ngục Ma Long Vương kêu thảm một tiếng, chiếc vòng lập tức bay ra ngoài. Trên bầu trời, từng đốm sáng dần ngưng tụ, hoá thành một quang ảnh bảy màu. Quang ảnh kia có hình rồng, mang theo vẻ uy nghiêm không gì sánh kịp.
Địa Ngục Ma Long Vương cường đại như vậy mà lúc này lại nằm sấp trên mặt đất, toàn thân run lên và không thể động đậy. Dường như nàng đang phải chịu một áp lực không thể chống cự.
Mà Đường Vũ Lân bên này lại ngây dại. Bởi vì không giống với Địa Ngục Ma Long Vương, hắn không cảm giác
được gì, chỉ cảm thấy áp lực Địa Ngục Ma Long Vương mang đến đã hoàn toàn biến mất.
Đắm chìm trong hào quang bảy màu kia, hắn cảm thấy phi thường thoải mái. Ngay cả Cổ Nguyệt ở sau lưng hắn lúc này cũng đi lên, đứng sóng vai với hắn, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, dường như đang suy tư gì đó.
Tinh thể bảy màu phóng lớn trên không trung, trong nháy mắt tiếp theo đã hoá thành lưu quang bảy màu, một lần nữa trở lại cổ tay của Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân cảm thấy một ý niệm sùng kính truyền đến, dường như có gì đó đặc biệt liên quan đến hắn.
Mà đúng lúc này, phần đuôi sắc bén của tinh thể bảy màu hình giọt nước đột nhiên đâm xuống, đâm rách uyển mạch của hắn. Một dòng máu tươi chảy ra, vừa vặn hoà thành một thể với tinh thể bảy màu.
Lập tức, Đường Vũ Lân cảm thấy một cỗ ý niệm khổng lồ tràn vào não hắn. Hắn kêu lên một tiếng, trước mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh.
"Ba ba ----" cuối cùng, văng vẳng bên tai là tiếng của Cổ Nguyệt.
Xa xa, thân thể Địa Ngục Ma Long Vương run rẩy một hồi lâu, khi hào quang bảy màu kia dần biến mất thì nàng mới khôi phục lại bình thường.
Ngồi dưới đất, nàng thở hổn hển từng ngụm lớn, kinh nghi bất định nhìn Đường Vũ Lân đã ngã xuống đất và được bao phủ bởi một tầng hào quang bảy màu, trong mắt tràn đầy vẻ khϊếp sợ.
Đó là cái gì? Long Thần che chở? Nàng cảm nhận rõ ràng khí tức của Long Thần. Đó không phải là Long Thần thực sự, mà là một loại ý niệm. Với tư cách là Chân Long thuần huyết, nàng thờ phụng Long Thần, tất cả các Chân Long thuần huyết đều như thế. Long Thần là tín ngưỡng của bọn họ. Sau khi tu vi đạt đến một trình độ nhất định thì có thể mượn lực lượng của Long Thần.
Mà ý chí Long Thần vừa rồi dường như là mượn tín ngưỡng lực, suy cho cùng tất cả Long tộc đều biết Long Thần không còn tồn tại nữa. Nhưng tín ngưỡng vẫn còn, mà còn dày đặc như vậy, Địa Ngục Ma Long tự hỏi, dù có 100 nàng cũng không thể kêu gọi được.
E rằng chỉ khi Long tộc ở thời kỳ cường thịnh nhất mới có thể xuất hiện ý chí Long Thần như thế. Điều này sao có thể? Làm sao có thể xuất hiện trên người một tên nhân loại? Dù là Chủ thượng của bọn họ cũng không làm được.
Trong lúc còn đang chấn động, ánh mắt nàng ta không khỏi rơi trên người Cổ Nguyệt.
Lúc này Cổ Nguyệt có vẻ hoảng sợ, đang cố gọi Đường Vũ Lân nằm trên mặt đất.
"Ba ba? Cái quái gì vậy?" Địa Ngục Ma Long Vương trợn mắt há hốc mồm nhìn Cổ Nguyệt đang sốt sắng gọi.
Nàng từ trên mặt đất đứng lên, bước nhanh tới cạnh Cổ Nguyệt, nhưng bởi vì trên người Đường Vũ Lân phóng thích hào quang bảy màu, nàng cũng không dám đến quá gần.
"Chủ, Chủ thượng ..." Nàng nhẹ giọng gọi.
Cổ Nguyệt theo bản năng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đã tràn đầy nước mắt, "Ngươi là người xấu, tại sao ngươi lại làm tổn thương ba ba ta. Ta chán ghét ngươi..."
"Cái này ..." Đôi mắt Địa Ngục Ma Long Vương chợt dựng thẳng. Nàng hoàn toàn không thể tin mọi chuyện trước mắt.
Đây là Chủ thượng nhất ngôn cửu đỉnh, uy chấn quần luân của nàng sao?
Không đúng, không đúng, nhất định là có cái gì không đúng.
Nghĩ tới đây, nàng không dám lãnh đạm, chớp mắt đã bay lên trời, hoá thành một đạo tử quang và biến mất. Chuyện này nàng không thể quyết định được.
Bầu trời trong xanh trở lại, mặt trời chiếu xuống mặt đất, khu rừng toả sáng sinh cơ, khí tức sinh mệnh nồng đậm vang vọng trong không khí, tất cả đều khôi phục bình thường.
Hào quang bảy màu quanh người Đường Vũ Lân vẫn gợn sóng, hắn hôn mê rất sâu, không có thay đổi gì, nhìn qua giống như đang ngủ.
Không lâu sau, từng thân ảnh lặng yên xuất hiện, trước sau có bốn người, một người trong đó là Địa Ngục Ma Long Vương đã rời đi lúc trước. Ngoài ra, ba người khác gồm hai nam một nữ.
Nữ tử kia có tướng mạo cực đẹp, một thân váy dài màu xanh biếc tràn đầy khí tức sinh mệnh khiến người ta có cảm giác thân thiết.
Trong hai nam tử, một người là thanh niên có tướng mạo anh tuấn, nhưng toàn thân lại tràn đầy tà khí nghiêm nghị. Người còn lại là một người trung niên có khí chất dày đặc.