Chap 19
Yuri chớp nhẹ mắt vài cái cố nhìn ra khuôn mặt mộc không trang điểm của Taeyeon khi cô ấy cởi nón lưỡi trai và khẩu trang ra, những đường nét vẫn còn đó không mấy thay đổi, tuy nhiên hàng chân mày lại gần như biến mất làm cho khuôn mặt ấy trở nên thật lạ lẫm.
"Có phải nhìn thất vọng lắm không?"-Taeyeon mỉm cười nhìn lên Yuri, phản ứng của cô ấy thật khôi hài khi cố gắng tỏ ra không sao, nhưng biểu cảm lại hoàn toàn phản chủ.
Yuri hắng nhẹ giọng nở nụ cười rộng hơn đáp lại, tay đưa lên phản bác câu hỏi của Taeyeon: "Không phải, chỉ là nhìn trẻ hơn lúc cậu trang điểm nên suýt nữa tôi không nhận ra."
"May thật, cậu ngồi xuống trước đi đã."-Taeyeon chỉ về chiếc ghế đối diện mình, cô bắt đầu lên tiếng giới thiệu nơi Taeyeon đưa Yuri đến: "Đây có thể nói là thánh địa của tôi, nơi tôi tận hưởng những khoảnh khắc thăng trầm trong cuộc đời mình. Trước giờ tôi chưa từng đưa ai đến cùng hết, cậu là người đầu tiên đó."
"Thánh địa!"-Yuri lặp lại lời nói của Taeyeon, nơi này là một tiệm nhỏ bán các loại bánh ngọt và cà phê theo phong cách Châu Âu, bởi vì nằm trong góc hẻm nên rất thích hợp cho những người muốn lựa chọn không gian yên tĩnh ghé đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Taeyeon thành thật khen, tay chống lên cằm nhìn vẻ mặt xinh đẹp và tao nhã của Yuri, đúng kiểu người lý tưởng cô hay mơ mộng những lúc rảnh rỗi: "Cậu xinh thật đấy, nếu cậu làm idol nhất định sẽ rất nổi tiếng."
"Cậu làm tôi ngại đấy..."-Yuri cụp mi mắt xuống không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang dán chặt lên mặt mình say sưa như đang ngắm nhìn một tuyệt tác của tạo hóa, dùng nĩa cắt phần bánh ngọt phục vụ vừa đem ra lên nếm thử.
"Bình thường tôi không hay như vậy đâu, không hiểu sao từ lúc gặp cậu tôi đã cảm thấy mến, muốn trở nên thân thiết hơn...đặc biệt là sau khi được cậu giúp đỡ trong toilet hôm trước."
"Toilet sao...cái đó là tình cờ thôi..."
Yuri ngẫm lại cũng thấy kỳ lạ, vì là fan Taeyeon một khoảng thời gian nên cô biết thần tượng của mình tính tình khá rụt rè, không hay giao lưu với mọi người và fan. Thứ cô đem đến cho khán giả hâm mộ là những bản nhạc sâu lắng và da diết buồn, càng nghe càng nghiện, đó cũng là lý do cô thích Taeyeon, cô ấy đã cống hiến hết mình cho âm nhạc.
"Nếu fan của cậu mà biết được cậu nói những lời này họ sẽ ghét tôi mất."
"Vậy cậu không còn thích tôi nữa sao?"-hơi mở to mắt lên để xác nhận lại, Taeyeon chờ đợi câu trả lời của người đối diện mình.
Yuri bối rối không hiểu lắm câu hỏi của Taeyeon: "Cậu là idol của tôi mà, sao tôi lại không thích cậu được."
"Thế thì tốt quá, tôi tưởng khi tôi nói thích cậu cậu sẽ coi thường không còn thích tôi nữa."
.
.
.
Đứng nhìn cái cây được coi là sinh mệnh của chủ nhân khách sạn đang có những chuyển biến khác thường sau hơn một nghìn năm trơ trọi không mọc nổi một chiếc lá, nay lại đâm chồi nảy lộc lên từng ngày không khỏi khiến ba nhân viên của khách sạn lo lắng.
Moon Chae Won thở dài thốt: "Khi hoa nở hết và tàn, có phải chủ tịch của chúng ta sẽ được giải thoát khỏi nơi này?"
"Vậy thì khách sạn cũng biến mất theo cô ấy sao? Thế thì chúng ta không còn nơi nào để dung thân trên thế gian này rồi."-An Nae Sang cũng ủ rũ theo.
SeoHyun nghe đến chuyện không thể tiếp tục ở lại thế giới này để đợi em gái mình cùng chết đi hốt hoảng lắc đầu: "Không được đâu, chỉ còn một chút nữa thôi, tôi đã đợi gần 70 năm rồi, không thể cứ thế mà biến mất trước được."
Cả ba nhìn nhau rồi cùng thở dài, chợt ánh mắt Moon Chae Won lóe lên điểm sáng: "Mọi người có nhận ra từ khi quản lý Kwon đến đây cái cây này mới bắt đầu có chuyển biến không?"
"Ý bà là vì quản lý Kwon sao?"
"Phải, tuy có chút không hay nhưng có lẽ chúng ta nên bàn với chủ tịch việc chọn quản lý mới thôi, vì tương lai của chúng ta và sự trường tồn của khách sạn."
.
.
.
Yuri đến khách sạn làm việc với tinh thần vô cùng tốt, hôm nay không những cô đã giúp được Taeyeon cắt đuôi một hồn ma nguy hiểm, còn được nghe thần tượng thích mình, nói không vui tức là đang nói dối rồi.
"Chào mọi người! Tôi đến rồi!"-trái ngược với vẻ mặt vui vẻ của Yuri, các nhân viên lại trưng ra một mặt u ám đáp lại cô khiến cho bầu không khí trở nên hơi ớn lạnh.
Nở nụ cười khác, Yuri nói tiếp: "Chủ tịch đâu rồi?"
SeoHyun là người duy nhất đáp lại câu hỏi của Yuri: "Cô ấy ngày hôm nay không biết làm sao lại nhốt mình trong phòng uống rất nhiều rượu. Bình