Chap 40
Kim Soo Hyun trong chuyến đi du lịch dã ngoại cùng vài người bạn ủa mình đã nhìn thấy những oán hồn trong khu rừng bên ngoài thành phố, cô hốt hoảng nhưng chỉ có thể giả vờ lờ đi không nhìn thấy bọn họ. Đó là cách duy nhất để mọi chuyện được bình thường.
Nhớ đến số điện thoại của quản lý khách sạn, Soo Hyun tìm một nơi an toàn gọi cho Yuri.
"Alo, cho hỏi ai vậy?"
"Chị không lưu số tôi sao? Tôi là hồn ma hoán đổi linh hồn đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yuri đang dưới tầng hầm chọn một chai rượu vang cho khách bỗng khựng lại, cô gái này có thân thế rất đặc biệt, làm sao cô có thể quên được.
"Tôi đương nhiên nhớ em rồi, có chuyện gì thế cô bé?"
"Tôi đang ở khu rừng X cách thành phố khoảng 100 km, ở đây có rất nhiều oan hồn vất vưởng, linh cảm cho tôi biết có gì đó không ổn...chuyện này có trong khả năng giải quyết của chị không?"
Yuri mỉm cười chọn được chai rượu ưng ý cầm lấy, giọng trầm thấp đều đều đáp qua điện thoại: "Chuyện này không phải quyền hạn của tôi nhưng nghe có vẻ thú vị, tôi sẽ đến đó gặp em, em đang ở đâu thế?
"Tôi sẽ gửi địa chỉ cụ thể cho chị, tôi có việc rồi không nói lâu được."-nói xong cô bé cúp máy chạy trở về tập trung cùng bạn mình.
Yuri sau khi nhận được địa chỉ trên điện thoại cũng cất vào túi áo, định sẽ trở lên đưa rượu vang cho khách, bất ngờ bị một lực đẩy mạnh vào kệ rượu phía sau lưng.
Ánh mắt đậm mùi sát khí nhìn chăm chăm vào Yuri, Jessica chật lưỡi không vui ra mặt: "Nói chuyện với em nào mà ngọt ngào thế hả?"
Yuri từ sớm đã nhìn thấy bóng hình Jessica phản chiếu trên chai rượu nên cô không hề ngạc nhiên khi bị phục kích: "Chị còn nhớ cô gái hoán đổi linh hồn với người bạn học muốn sát hại mình không?"
"Rồi sao?"
"Cô ấy cần chúng ta giúp đỡ, chị có muốn tham gia cùng tôi không?"
"Nếu tôi không nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người có phải em sẽ đi một mình không?"
Yuri nhún vai: "Có lẽ, vì chuyện cũng không mấy phức tạp, tôi sợ chị sẽ chán."
Jessica nheo mắt cảnh giác, sau đó khoác lấy cánh tay Yuri như không có chuyện gì xảy ra: "Không chán, đi cùng em chỗ nào cũng thú vị hết."
"Vậy chúng ta đi thôi!"
.
.
.
Đôi mắt đen láy mở to lên sợ hãi, Kim Soo Hyun lấy tay bịt miệng lại sợ hãi khi nhìn thấy những mảnh thi thể rời rạc, nó ít nhất phải hơn 5 người.
Một vài người bạn trong nhóm đã nôn mửa khi thấy chúng, mọi người chỉ đang chơi trò đào kho báu, không ngờ lại phát hiện ra chuyện khủng khiếp này.
"Ai đó báo cho cảnh sát đi, nhanh lên!"
"Tớ muốn về nhà, hức hức..."
Đúng lúc này điện thoại của Soo Hyun reo lên, Yuri và