Chap 47
Hồn ma giúp cho Yuri biết được ẩn sau Taecyeon còn có một sức mạnh hắc ám lớn để cô có sự phòng bị từ sớm, chính là oan hồn từng chết thảm dưới tay Taecyeon. Bây giờ là lúc cô được siêu thoát để bắt đầu một kiếp sống mới.
Jessica đi đến đứng cạnh Yuri nhìn hồn ma được thần chết dắt vào đường hầm đi tới cây cầu vong tình.
"Còn cô gái Sooyoung đó, em tính thế nào?"
"Thần Soshiwinter sẽ xóa hết những ký ức của cậu ấy từ lúc Taecyeon xuất hiện. Có lẽ như thế là tốt nhất."
Jessica nhìn sắc mặt Yuri có phần nhợt nhạt, cô không chắc vì sức khỏe người yêu của mình gần đây không được tốt hay vì trận quyết đấu vừa rồi đã làm tổn hao sức lực của Yuri. Nhưng có một điều Jessica có thể chắc chắn được là, Yuri không muốn cô lo lắng vì mình, nên Jessica chọn cách im lặng quan sát.
Thần Soshiwinter khẽ mỉm cười đi bên cạnh Jessica khi Yuri và thần chết Lee đã đi phía trước bàn luận với nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xem ra tình yêu của chủ tịch Jung dành cho thái tử đã đến mức rất sâu đậm rồi, có thể khiến một người nóng tính bốc đồng như cô lại im lặng không dám lên tiếng."
"Bà thì biết cái gì, đừng ăn nói lung tung nữa."-Jessica ngại ngùng chối bay, bước chân dợm bước nhanh hơn đi trước nhưng lời nói tiếp theo của bà khiến cô phải khựng lại.
"Cây sinh mệnh của cô đã nở hoa rồi, nó rất đẹp."
"..."
"Mối lương duyên của hai người là nghịch duyên, thật đáng tiếc. Hãy trân trọng những giây phút còn lại giữa cả hai, thời gian đã sắp hết rồi."
Không đợi Jessica quay lại đáp trả, thần Soshiwinter lại biến mất tăm, để lại Jessica lạc lõng với những lời nói của bà.
"Thật là!"
"Nhanh lên Sica, chúng ta về thôi!"-phía trước mặt, Yuri xoay người lại đưa tay ra chờ đợi Jessica tiến về phía mình nắm tay cô ấy bước tiếp.
Không sao hết, sớm đã biết trước kết cục không thể nào tốt đẹp dành cho Jessica này, tội tình gì phải sống lo lắng và bất an những ngày tháng cuối cùng.
"Lát nữa chúng ta ghé tiệm bánh gạo cay hôm trước ăn đi, tôi đói bụng quá!"
.
.
.
Đứng trước đường hầm dẫn đến cây cầu vong tình, Moon Chae Won nở nụ cười đôn hậu nhìn những đồng nghiệp, những người bạn từng gắn bó với bà suốt thời gian dài làm việc ở khách sạn.
"Đừng buồn, chấp niệm của tôi đã được buông bỏ, tôi cũng nên giải thoát bản thân mình, mong rằng mọi người cũng sẽ như vậy."
Seo Hyun mắt rơm rớm nước cố không khóc trước mặt bà, cô mỉm cười ôm Moon Chae Won lần cuối. Bên cạnh, An Nae Sang cũng chỉ biết im lặng nhìn người bạn già của ông sắp sửa rời đi. Trong tất cả những người làm ở khách sạn ánh trăng này, Moon Chae Won là người ở lại cùng ông lâu nhất, bây giờ bà cũng đã đi rồi.
"Đừng buồn, ông cũng sẽ đến lúc giống tôi thôi, cả Seohyun nữa."
"Chỉ là đi đầu thai thôi mà, các người có cần phô trương như vậy không?"-Jessica từ phía sau bước tới lên tiếng, cô không muốn đến đây nhưng Yuri cứ lôi cô đến cho bằng được, nhìn cảnh này có gì hay ho đâu chứ.
Moon Chae Won gật nhẹ đầu chào Yuri, bà mỉm cười vòng tay ôm Jessica một cái mặc cho cô ấy có muốn hay không.
"Cô làm cái gì thế?"
"Dù chủ tịch lớn tuổi hơn tôi nhưng tôi lại xem cô như đứa con gái của mình, thời gian qua chung sống cùng nhau, tôi rất trân trọng tình cảm gia đình với mọi người."
Tách khỏi cái ôm, bà cũng không kiềm được nước mắt khi nhìn nữ hoàng băng giá đã ngân ngấn nước mắt cố né tránh đi, con người này luôn ngoài lạnh trong nóng như vậy, cũng may bây giờ đã có người bên cạnh chăm sóc cô thay bà rồi.
"Tạm biệt cô chủ nhỏ!"
Yuri bước tới nắm tay Jessica siết nhẹ an ủi: "Không sao đâu, tạm biệt tuy đau lòng nhưng sẽ không phải hối hận, chị đã làm rất tốt!"
"Thật khó chịu mà."-sự ra đi của Moon Chae Won càng làm cho nỗi bất an và sợ hãi mất mát trong lòng Jessica dâng cao. Từ lâu cô đã coi việc sống chết của bản thân và người khác là chuyện rất bình