28: Lời Tâm Sự Trong Tù
1 tuần trôi qua…" Tôi muốn gặp Đình Khiêm.
"“ Mối quan hệ? ““ Người bị hại.
““ Cô có 15 phút.
Nghi phạm hiện ở phòng giam số 5.
“Tâm cười nhạt không nói gì mà rút ra một cọc tiền.“ 1 tiếng được chứ? “Viên cảnh sát thấy tiền liền sáng mắt.Cô gật đầu rồi bước vào tù giam lạnh lẽo xộc lên một mùi hôi khó tả.
Cô không có ý định gặp mặt hay nói chuyện lâu đến thế, chỉ muốn đến dày vò cậu ta, muốn được chứng kiến sự đau khổ của người đã làm tổn thương cô khi xưa.So với mấy năm đau khổ của cô, 15 phút là không đủ.…Tiếng bước chân nhẹ nhàng và to dần vọng vào phòng giam lạnh ngắt."Em tới rồi à..."Tâm cất ánh nhìn mệt mỏi nhìn Khiêm.Cậu trông thật phờ phạc, đầu tóc bù xù, quần áo thì xộc xệch, quầng mắt thâm đen hiện rõ trên gương mặt chắc do không ngủ nhiều ngày, đang ngồi trên một chiếc giường xộc xệch.Cũng phải, đường đường một công tử nhà giàu đang ăn sung mặc sướng lại phải chịu khổ trong này, sao có thể ngủ ngon.Để ý kĩ một chút, đôi mắt cậu đỏ hoe, là do khóc nhiều…“ Cậu ta đã khóc sao...!Vì sao chứ? “Trong đầu Tâm không thể không hiện lên câu hỏi này.Trong trí nhớ của cô, Khiêm là một kẻ kiêu căng ngạo mạn, chỉ làm người khác rơi lệ chứ chưa từng rơi lấy một giọt nước mắt.
Không lẽ ở đây khó chịu đến mức khiến một kẻ như cậu ta rơi lệ?Đột nhiên lòng cô hiện lên một chút thương hại.“ Cậu biết ngày mai chúng ta sẽ ra toà rồi chứ? “ Tâm lấy lại bình tĩnh hỏi cậu.“ Tôi biết.
““ Chắc cậu cũng biết rằng tôi đã chuẩn bị cho mọi tình huống rồi chứ, dù luật sư của cậu có bào chữa tốt tới đâu hay cậu có biện minh thế nào tôi cũng sẽ tống cậu vào tù.
““ Tôi biết..”“ Trông cậu có vẻ không lo lắng? “ Tâm tỏ ra khó hiểu.
Cô đã tưởng tượng ra mọi khả năng, khi cô đến cậu ta sẽ điên cuồng mắng chửi cô, hoặc đe dọa, hoặc trong một khả năng rất nhỏ cậu ta sẽ cầu xin cô.Nhưng trái ngược lại với suy đoán của cô là sự bình tĩnh đến bất thường của Khiêm.“ Điều này là tôi xứng đáng...tôi đã...không còn gì để mất nữa… “Giọng nói chua xót của Khiêm cất lên khiến Tâm kinh ngạc và đứng hình trong giây lát.Đây là lần đầu cậu ta nhận sai, đây thực sự là Đình Khiêm sao? Có phải cậu ta thực sự đã thay đổi…Không thể nào! Lý trí của Tâm phản bác ngay lập tức.
Cậu ta đang diễn kịch, cậu ta lại muốn lừa cô thêm một lần nữa.Tâm đứng dậy, muốn rời đi ngay, cô sợ sẽ lại bị những lời nói dối của Khiêm làm mềm lòng.“ Tôi sẽ nhận hết tội… Em có thể ở lại nói chuyện với tôi một lúc được không…? ”“...”Yêu cầu của Khiêm khiến cô bất ngờ hơn bao giờ hết.
Cậu ta có ý đồ gì?Trong trạng thái nửa tin nửa ngờ cô ngồi xuống sàn đất ẩm ướt bẩn thỉu, lần cuối cùng cô tin tưởng con người này, vì đúng như lời cậu ta nói, cậu ta đã không còn gì để mất.“ Tôi kể cho em một câu chuyện nhé.”“ Hồi xưa, có một cậu bé, là kết quả của một tình yêu tới từ một phía.
Khi cậu bé còn nhỏ, mẹ cậu ấy rời ba con cậu để đi theo một người đàn ông khác.”“ Từ đó cậu ấy trở thành đồ trút giận của ba cậu, bị bạo hành từ thể xác đến tinh thần, thậm chí quyền làm một đứa con trai bình thường còn không có.
““...”Tâm không nói gì,chỉ âm thầm ngồi cạnh lắng nghe cậu.“ Thế rồi ba cậu tái hôn, cậu có thêm một người mẹ kế và chị kế.
““ Ba từ đó không còn bạo hành hay xâm phạm cậu ấy, mà căn nguyên của cơn ác mộng bắt đầu chuyển sang hai người thân không cùng huyết thống kia của cậu.
““ Tại sao cậu ấy không bỏ trốn?? Sao không gọi cảnh sát!? “Tâm cuối cùng cũng lên tiếng.
Cô không chịu được bất bình khi một cậu bé lại phải chịu tất cả những điều như thế.“ Cậu bé đó đã thử, bỏ trốn nhưng đều