Sự chú ý của mọi người chỉ trong nháy mắt đã đặt trên người nhìn cô, nhìn cô âm thầm đánh giá.Phùng Linh Đan là người yêu cũ của Vệ Đường? Tin này quả thật gây sốc.- Có thật là cậu là người yêu cũ của Vệ Đường không? _ Cô bạn thân của Vũ Thùy Linh ngồi cạnh Vệ Đường lên tiếng. Có lẽ trong câu nói đấy châm chọc, mỉa mai nhiều hơn là nghi vấn.Rất nhiều ánh mắt tò mò hiếu kì muốn nghe câu trả lời của cô.Cô trước sau như một, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt phẳng lặng không một gợn sóng. Có trời mới biết cô đang phát ngán với mấy lời thoại giả tạo này, có trời mới biết lòng cô như nào khi người kia nói ra tên anh, khi người kia nói ra ba từ người yêu cũ.- Trai tài, gái sắc, yêu nhau có gì sai à?_ Mai Quỳnh Giao chán ghét quẳng ra một câu, vừa muốn gỡ rối tình hình, vừa muốn làm bên kia không thể châm chọc thêm bất cứ câu nào nữa.Mai Quỳnh Giao thừa biết trong những trường hợp này cô sẽ không lên tiếng để thừa nhận hay chối bỏ, những vấn đề kiểu này cô chỉ im lặng, mặc kệ người khác suy diễn. Mai Quỳnh Giao bên cô bao năm, quá hiểu những cảm xúc của người kia. Cô có thể không quan tâm mọi người châm chọc mỉa mai mình, nhưng Quỳnh Giao này không thể không quan tâm.Câu nói kia của Mai Quỳnh Giao rất có trọng lực, làm thay đổi cục diện. Họ đều cảm thấy Phùng Linh Đan cô sắc có, tài có, những người tài sắc yêu nhau là chuyện rất bình thường, cũng không có gì phải lạ lẫm gì cả.Vũ Thùy Linh và bạn thân cô mặt mày hơi tái. Muốn châm chọc người ta cuối cùng lại là đòn bẩy, làm tăng lên sự tốt đẹp của người kia. Cơn giận này họ nuốt không trôi.Bàn ăn lại trở lại vẻ ban đầu vốn có, ồn ào náo nhiệt như chưa có gì xảy ra.Cô ngước lên nhìn Vệ Đường, nhìn thẳng vào mắt anh không một chút do dự, trong ánh mắt của anh không hề có trạng thái nào khác, chỉ tập chung vào một việc là nhìn ra phía ngoài hiên. Nhắm mắt mệt mỏi rồi lại mở ra, cô lấy túi xách, nói một câu "cảm ơn" với mọi người rồi xin phép rời đi.Lang thang trên phố, hôm nay là hôm đầu tiên sau bao ngày cô lang thang trên phố. Từng bước chân chậm chạp di chuyển, ánh mắt cũng mơ hồ hơn, nhìn vô định, không hề có điểm dừng.Sáng nay cô muốn khóc nhưng giờ lại không khóc nổi nữa, không rõ dây thần kinh của cô bị hỏng hay bị đứt ở dây nào mà lúc muốn khóc lại không thể khóc, những lúc bản thân không muốn khóc nữa thì nước mắt lại đọng khóe mi. Thật quái lạ.Con người ta cũng rất quái lạ, dặn lòng là quên người kia đi, lý trí bảo quên anh đi, nhưng trái tim lại cứ thổn thức nhớ ai kia, lại đập loạn lên khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Câu nói quên anh hàng vạn lần đã xuất hiện trong đầu cô, nhưng cô lại không thể làm được. Tình yêu như một bài toán giải phương trình. Tình yêu cho nghiệm là tình yêu đến từ hai phía, không phải là tình yêu đến từ một phía của người yêu cũ như cô.Ba từ người yêu cũ nói không đau là giả, mà nói đau lại quá mức bi thương. Nói không còn yêu là tự lừa mình, mà nói còn yêu thì với người khác cũng là lừa dối. Cô thật sự không rõ cảm xúc lúc này của mình là gì.Cố tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra hờ hững để cho người khác biết mình ổn. Biết rằng mình chẳng có vấn đề gì, cho dù mọi việc có tồi tệ như nào thì cô vẫn sống tốt. Nhưng cô cố bao nhiêu thì tâm cô không thể thanh thản. Cô không thể trở thành cô gái vô lo vô nghĩ như ngày xưa, có thể khóc khi buồn, có thể cười khi vui, có thể thao thao bất tuyệt kể truyện vui đùa với mọi người. Bây giờ còn đâu? Còn đâu bóng dáng của thiếu nữ khi xưa?Bóng dáng cô độc cứ bước đi, cứ đi không có phương hướng. Cô không dám hứa bất kì thứ gì với lòng mình nữa, cô sợ cô lại sẽ thất hứa như bao lần trước. Trước đây hết lần này đến lần khác hứa quên anh, sau cùng lại thất hứa, nói rằng chỉ nghĩ về anh hôm nay thôi.... Nhưng cô nào biết là cô chưa từng thất hứa với mình, chỉ là, chỉ là cô chưa từng nhớ anh thì làm sao mà quên anh được. Bóng