Trước sự bình tĩnh và câu nói của cô, Vũ Thùy Linh chằm chằm nhìn cô, tức giận. Tay phải dơ ra, chuẩn bị dáng một cái tát tiếp theo.Bốpppppppp.Bóng dáng yểu điệu ngã mạnh xuống sàn, mọi người lại một lần nữa sửng sốt, Mai Quỳnh Giao bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc. Người ngã xuống sàn kia là Vũ Thùy Linh.Phùng Linh Đan chậm rãi thu lại tay phải của mình về. Cô dùng ánh mắt coi thường nhìn người đang từ từ đứng dậy ở dưới đất, thật sự cô không có ý mạnh tay như thế, chỉ là cô hơi tức giận chặn cánh tay Vũ Thùy Linh tát cô, lại dùng lực hơi nhiều ở tay phải, mà cũng không phải do cô dùng lực mạnh, là cô ta quá yếu ớt.- Cái tát vừa rồi, là tôi đáp trả cái tát ban đầu của cô. Cô nghĩ tôi để yên cho cô tát tôi? Một lần rồi lấn đến lần 2 tát tôi? _ Nói xong câu đấy cô quay lưng bỏ đi, cô không muốn đôi co với người này, nhất là nơi công cộng.- Chết tiệt, cô tát tôi, cô dám tát tôi. Cô là kẻ thứ ba xen vào chúng tôi, là cô biết chúng tôi có hôn ước nhưng lại cố tình phá đám, giờ đây cô lại tát tôi, cô có biết xấu hổ không? Hay dây thần kinh xấu hổ của cô bị chó tha rồi!! _ Vũ Thùy Linh lồm cồm đứng dậy từ dưới đất, phẫn uất lao vào bóng lưng cô như muốn giết người.Mai Quỳnh Giao kéo cô ta lại, lại một lần nữa Vũ Thùy Linh ngã xuống sàn. Giọng điệu Mai Quỳnh Giao đầy sự khinh bỉ, đầy giễu cợt.- Cô mới là người không có dây thần kinh xấu hổ. Cô đừng ảo tưởng nữa, cô biết rõ ràng chúng tôi không biết Đường có hôn ước, mà biết thì có sao? Vệ Đường không yêu cô, cả trường trung học ngày đó đều biết Vệ Đường theo đuổi Đan, cả trường đều biết hai người họ yêu nhau. Chính cô là kẻ thứ ba phá tan hạnh phúc của họ, Đường bị ép đính hôn với cô, bây giờ cậu ta mới hủy hôn là quá tôn trọng cô rồi, cô còn muốn như nào nữa? Cô ăn không được muốn đạp đổ? Cô còn muốn phá nát tương lai, danh dự của cô ấy ở tại chỗ này?_ Ngay từ khi Vũ Thùy Linh xuất hiện tát Đan, nói những lời nói đó thì Mai Quỳnh Giao đã biết ý đồ của Vũ Thùy Linh. Tưởng Mai Quỳnh Giao và cô không biết cái trò diễn tuồng này chắc? Thật là quá coi thường họ rồi.Vũ Thùy Linh bị người kia nói hết sạch sự thật, âm mưu của mình thì không thể đáp trả lời nào. Cô ta chỉ có thể chịu đựng mọi ánh mắt khinh bỉ xung quanh của mọi người chĩa vào mình. Cô ta không can tâm, ánh mắt này cô ta muốn mọi người nhìn Phùng Linh Đan kìa, ánh mắt khinh bỉ này phải dành cho Phùng Linh Đan.- Phùng Linh Đan, bệnh nhân phòng 304, em xem ống tuyền nước hết chưa rồi thay bình mới nhé!_ Chị y tá đứng ở cửa, ngó nghiêng chuyền đạt lời nói. Chuyền xong thì vội vàng đi qua phòng khác, tiếp tục nhiệm vụ chuyển lời.Phùng Linh Đan mệt mỏi đứng dậy, đi cầm theo dụng cụ đi đến phòng 304." Cộc cộc"Cô gõ cửa hai tiếng rồi mở cửa bước vào.Chết tiệt.Cô thầm chửi thề một câu trong lòng, trái đất quả thực rất tròn, đây là phòng bệnh của mẹ anh.- Cô???Chưa để cô cất tiếng bà đã nhìn cô chằm chằm.- Cháu đến thay bình truyền nước_ Cô giữ dáng vẻ bình tĩnh, cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình." Choang"" Bộp"" Choang""Choang"Từng tiếng vỡ, ném đồ đạc cứ thế nối tiếp nhau. Mẹ anh không ngừng lấy đồ đạc gần đó ném cô, mấy chiếc cốc thủy tinh vỡ tan dưới đất, từng mảnh sành bắn vào chân cô, mấy đồ đạc còn đáp trực tiếp vào người cô.- Cô cút ngay cho tôi, đổi người, tôi không muốn nhìn thấy mặt của một con rắn độc như cô, cút đi, cút điiii_Bà nên cơn thịnh nộ, hét ầm lên.Cô vội vàng bước ra ngoài, gọi người khác vào trong, bà bị bệnh tim, không thể kích động. Cô không ngờ bà ta