Ánh mắt Vệ Đường nhìn hai người trước mặt, trong mắt không thể không hoảng loạn. Anh đưa mắt ngỡ ngàng nhìn Phùng Linh Đan, sau đó anh cụp mắt xuống, không nhìn cô nữa.Anh không tin cô là nguyên nhân trực tiếp khiến mẹ anh chết.Phùng Linh Đan nhìn Vũ Thùy Linh, dù trong lòng đang rất hỗn loạn nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Trước khi Vũ Thùy Linh đến, cô vẫn luôn tự chất vấn mình có phải là người hại chết mẹ anh không, nhưng sau khi Vũ Thùy Linh xuất hiện cô tin rằng mình chẳng làm gì hại chết mẹ anh cả. Mẹ anh với cô lúc đó ban đầu là xúc động, không phải kích động. Mẹ anh và cô sau đó là nhẹ nhàng, bà trước khi đi, trước khi rời khỏi nơi này bà cũng gửi ước nguyện của bà cho cô, nở nụ cười với cô, nếu cô khiến mẹ anh kích động và lên cơn đau tim chẳng lẽ bà vẫn cười với cô à?- Đây là tang lễ của mẹ Đường, đến những giây phút đưa bà đi cô cũng không cho bà an nghỉ, ngay cả đạo lí cơ bản này cô cũng không hiểu, cô muốn làm loạn cho ai xem?_ Ánh mắt cô lạnh lùng chiếu thẳng vào Vũ Thùy Linh, cô khinh bỉ con người này.Không gian lắng đọng chỉ có tiếng kèn lạnh lẽo vẫn vang lên, xung quanh không một ai lên tiếng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người.- Cô còn tỏ vẻ thanh cao? Cô còn dám nói những câu này chỉ trích tôi? Chính cô là người không cho bác ấy yên nghỉ, không ai ở đây là không rõ bác ấy ghét cô, bác ấy ghét cô đến tận xương tủy!!!_ Vẫn ngữ điệu cay nghiệt, Vũ Thùy Linh không ngừng nhục mạn cô.Giọng nói văng vẳng, ánh mắt đầy thù hận, Vũ Thùy Linh tin chắc rằng lần này Phùng Linh Đan phải chịu thua, lần này Vũ Thùy Linh sẽ ấn cô vào vũng bùn sâu muốn ngóc cũng không ngóc lên được, muốn tranh tình yêu cũng không thể tranh được. Vũ Thùy Linh không thể bên cạnh Vệ Đường thì không một ai có thể bên cạnh cậu ta.Một nụ cười nhạt ở trên môi cô.Vệ Đường không thể đứng nhìn thêm nữa, anh nhìn cô bằng ánh mắt áy náy như muốn xin lỗi cô, cô chưa hiểu vì sao anh dùng ánh mắt đó với mình thì anh đã kéo cô qua sau lưng anh, đứng đối diện với Vũ Thùy Linh.- Vũ Thùy Linh, cậu về đi_Anh nhàn nhạt cất tiếng.-Cậu...._Vũ Thùy Linh trợn mắt nhìn Vệ Đường, anh dám đuổi cô? Người anh phải đuổi là Phùng Linh Đan, không phải Vũ Thùy Linh.- Người cậu nên đuổi là kẻ giết mẹ cậu, là hồ ly tinh núp sau lưng cậu kia kìa, cô ta hại chết mẹ cậu mà cậu còn bảo vệ cô ta, cậu đừng có bị tình yêu làm mù mắt như thế, cậu còn bảo vệ cô ta mẹ cậu sẽ phải chịu ấm ức, bà chết rồi mà vẫn phải chịu uất ức!!!_Tay Vũ Thùy Linh chỉ thẳng vào cô sau lưng anh, không kiêng dè gì mà hét lên.Mọi thứ trước mắt cô như vượt quá xa giới hạn, cô nhún nhường người kia, người kia càng ngày càng làm tới. Cô là hồ ly tinh cướp người yêu của người khác? Cô là hồ ly tinh hại chết người? Nếu hôm nay cô còn nhún nhường nữa thì ngày mai, ngày kia cô sẽ là hồ ly tinh như nào nữa? Tay cô siết chặt lại, cô muốn vung tay đánh người, cô muốn miệng nhỏ của Vũ Thùy Linh không thể nói ra bất kì điều gì hàm hồ nữa.Cô tiến người lên, tay phải đang nắm thật chặt chuẩn bị vung ra.Anh nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, vừa không muốn cho cô đánh Linh, vừa muốn có một điểm tựa.Trong một khoảnh khắc cô thấy người anh như đang run lên. Anh đang cố gắng bình tĩnh.Những lời nói của Vũ Thùy Linh như đâm thẳng vào lòng anh, anh dù không tin cô hại mẹ anh nhưng nghe mấy lời đó không khỏi cho