Cô chạy một mạch từ trên sân thượng xuống phòng cấp cứu, mồ hôi dính tóc sát sạt lên mặt cô.Trước cửa phòng cấp cứu cô thấy chiếc giường chuẩn bị đưa người vào nhưng lại đột ngột dừng cách cửa vài mét, cô chạy lại gần thì nhìn rõ mồn một mẹ anh, khuôn mặt bà xanh xao nhợt nhạt, đôi mắt chưa nhắm hẳn lại.Một chuỗi nghi hoặc trong cô, tại sao không vào trong?- Tại sao... Không đưa bác ấy vào trong? Bà ấy cần phẫu thuật gấp mà.Một bác sĩ đứng tránh sang bên nhường đường cho cô.- Đ..an.. _hơi thở bà yếu ớt, dùng hết sức trong người mình gọi cô.Cô bước lại gần bà, cô không thể nhìn bà như này.- Bác sĩ, mau đưa bà ấy vào trong phẫu thuật, bà ấy yếu lắm rồi_ Cô quay sang nhìn bác sĩ, tình hình bà rất nguy cấp.- Không thể tiến hành phẫu thuật nữa, phát hiện quá muộn, bà ấy....Bác sĩ bỏ lửng câu nói, cô hiểu bác sĩ muốn nói gì.Cô quay lại nhìn mẹ anh, bà cũng cất ánh mắt yếu ớt lên nhìn cô, bà cười nhẹ, nụ cười nhẹ nhưng chứa bao nhiêu sự nặng nề, như gửi gắm một điều mà bà chưa làm được cho cô, như muốn cô thay bà làm những điều còn giang dở.Một ánh mắt, một nụ cười đã gửi hết gánh nặng của bà lên đôi vai bé nhỏ của cô. Bà muốn nhờ cô xin lỗi anh, bà nhờ cô thay bà quan tâm, chăm sóc cho anh, bà muốn nhờ cô ở bên anh....Cô nắm chặt tay bà, thơ thẩn nhìn vào đôi mắt và nụ cười đó, cô nhắm chặt mắt lại một cách nặng nề rồi gượng nụ cười tươi nhìn bà, cô đồng ý, những việc bà nhờ cô đều đồng ý.Bà nhìn cô cười, trong lòng trở nên an tâm hơn, đôi mắt chậm chạp di chuyển ra phía cửa bệnh viện, bà vẫn muốn nhìn thấy anh lần cuối, nhưng có lẽ sẽ không kịp nữa, bà quá mệt mỏi rồi.Đôi mắt bà từ từ nhắm lại, môi vẫn là nụ cười.Cô ngây ngốc nhìn bà từ từ nhắm mắt lại, bà... Đi rồi.Không biết sau bao lâu, một bóng dáng hơi thở nặng nề ở phía sau cô. Cô quay qua nhìn anh, anh bất động một chỗ.Vệ Đường nhìn bà, người phụ nữ gương mặt trắng bệnh, không chút sắc hồng nhưng vẫn cười nhẹ, như cười nhạo anh.Anh vô thanh vô thức đi đến bên bà, đưa tay ra nắm tay bà, đôi tay lạnh ngắt như băng.Anh bất động, hoàn toàn hoảng hốt, sợ hãi.Anh lắc mạnh bà, anh không tin đây là sự thật.- Mẹ, mẹ lại lừa con, mẹ mau mở mắt ra, mẹ lừa con như thế con càng giận, mẹ đừng như thế, mau mở mắt ra, mẹ, mẹ mở mắt ra con sẽ không giận mẹ nữa, mẹ có nghe thấy không, mau mở mắt ra, mẹ mà không mở con sẽ bỏ đi, không nhìn mẹ nữa, mẹ, mẹ mở mắt ra đi, con hứa con sẽ không giận mẹ, con hứa mà_Anh lắc mãi mẹ anh vẫn bất động, anh nói nhưng bà vẫn như không nghe thấy, tiếng nói ban đầu còn thì thào, sau cùng không chịu được nữa mà gào lên, đôi chân cũng vô lực mà khuỵu xuống sàn.Mẹ anh không thèm nhìn anh mà bỏ đi rồi. Bà bỏ đi rồi.Anh là một thằng con trai tệ hại, anh là một đứa bất hiếu.Ngay cả mẹ anh bị bệnh tim, anh lại không hề hay