Phùng Linh Đan khóc trong im lặng, trong đầu hoang mang không biết nên làm thế nào. Cô không muốn tin điều này đến với cô, cô không muốn bản thân cô chịu hết nỗi đau này đến nỗi đau khác, cô không muốn bản thân cô chạy theo một định nghĩa vô hình là hạnh phúc.Cô giật phăng dây truyền nước, khó nhọc bước xuống giường.Cô muốn gặp anh.Mai Quỳnh Giao đứng một bên, chỉ có thể lẳng lặng nhìn cô. Nỗi đau này, vết thương lòng này chỉ có thể tự cô chữa lấy.Toàn thân là những vết bỏng nước, đôi bàn chân cô vô lực bước xuống sàn nhà, bước một bước, ngã một bước. Vết thương vỡ ra chà sát mạnh vào da làm máu chảy đỏ thẫm băng trắng, càng lúc càng tê dại đến không còn cảm giác. So với nỗi đau trong lòng cô thì mấy vết thương này có là gì? Đau đớn đến mấy thì cô vẫn sống, vẫn đi lại được. Còn anh thì sao? Mai Quỳnh Giao nói anh không biết khi nào tỉnh... Cũng có thể là không tỉnh lại. Nếu vậy thì vết thương của cô chẳng đáng gì với anh cả.Đôi môi cô chịu đau mà cắn đến bật máu, gương mặt trắng bệch không một chút sức sống. Quãng đường ngắn phút chốc như biến thành cả cây số.Mai Quỳnh Giao nuốt ngược nước mắt vào trong mà không nuốt được, nhìn cô chật vật muốn giúp nhưng lí trí lại cản cô lại, Mai Quỳnh Giao muốn cô tự chữa thương cho mình, tự hiểu rằng trên đời này bất cứ một cái gì cũng phải tự hiểu ra. Cũng như việc Vũ Thùy Linh, Vũ Thùy Linh hại cô hết lần này đến lần khác mà cô vẫn quan tâm cô ta thế nào thì cô phải biết hậu quả của việc không chịu nhận ra. Là cô không chịu nhận chứ không phải không nhận ra, Mai Quỳnh Giao phải ép cô nhận ra cô đã ngu ngốc như nào.Bao lần ngã, bao lần đứng dậy cô mới đến cửa phòng anh.Cô lấy hết dũng khí, nhắm mắt bươc vào trong.Anh nằm im lặng giữa giường bệnh.Xung quanh là những máy móc.Đôi bàn tay cô run run chạm vào gương mặt anh, lạnh toát.Một lần nữa nước mắt tuôn rơi, cô để mặc cảm xúc của mình mà nức nở trong căn phòng bệnh.Trong căn phòng im lìm chỉ có tiếng khóc nức nở của cô, tiếng hơi thở gần như không có của anh.Cô đã tin rồi, hoàn toàn tin đây là sự thật, cả trong tâm hồn và lí trí của cô đã thật sự rin rằng anh đang nằm im ở đây.Lúc nãy Mai Quỳnh Giao nói thì có lí trí của cô tin, là những nỗi đau, những giọt nước mắt của lí trí... Trái tim cô không tin. Vì khi đó trái tim cô đang thổn thức, đang mong một tình cảm của anh mà ổn định nó sau bao ngày tháng cách xa. Cô không muốn tin vào lúc đó để cho bản thân cô một chút hi vọng... Hi vọng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.Nhưng lại không phải mơ, là một sự thật tàn khốc. Một sự thật nghiền nát trái tim cô.Nỗi oan ức, nỗi tủi thân vô hình bọc lấy trái tim đã bé nhỏ nay còn tan vỡ, những mảnh vỡ len lỏi theo khe nứt của trái tim mà càng cứa sâu hơn, máu trong tim như càng ngày chảy càng nhiều, ngày càng không có sức sống để sống tiếp mà đối diện với hiện tại.Cô chưa bao giờ hận mọi thứ như bây giờ.Cô chưa bao giờ trách vào số phận, nhưng bây giờ cô muốn kiện cáo số phận.Cô luôn tin vào luân thường đạo lí, có nhân có quả, mà sao giờ cô lại mất hoàn toàn niềm tin vào những điều đó?Ngày mà anh rời xa cô sánh vai bên người con gái khác là ngày bắt đầu chuỗi tháng ngày đau khổ của cô. Ngày hôm đấy cũng là ngày ông trời lưu lại cho cô vị của máu, sau đó lấy đi vị giác. Lúc ông trả lại vị giác cho cô thì ông một lần nữa cho cô nếm trải vị tanh đó, lấy mất người mà cô yêu. Ông cho cô một thứ, lấy đi một thứ của cô. Nhưng thứ ông lấy đi đều đem lại đau khổ cho cô và anh... Phải chăng ông trời mắt cận mà lấy nhầm niềm vui hạnh phúc của cô? Chẳng lẽ ông ban nhầm đau khổ cho cô?Từng tiếng nấc vẫn không ngừng vang lên, giọt nước mắt cứ mãi không ngừng, cũng như nỗi đau trong tim cô không ngừng nguôi ngoai.Đến bao giờ nước mắt thôi không chảy, đến bao giờ cuộc đời mỉm cười với cô để mang anh trả về bên cô? Cô phải chờ đến bao giờ?Ánh tà dường len lỏi qua khe cửa sổ, sưởi ấm bóng dáng lẻ loi trong góc căn phòng.***8 năm sau.Màn đêm buông xuống, không gian đêm tối lạnh lẽo, từng cơn gió lùa vào áo lạnh