Vị tanh tan dần, cảnh tượng ngược trở lại.Cô đứng ở phía xa ngắm nhìn anh và Vũ Thùy Linh tay trong tay.Cô đứng im mặc anh và Vũ Thùy Linh lướt qua cô, coi như không quen biết.Trái tim tan vỡ, hụt hẫng trong vực sâu.Như một người bị chết đuối vùng vẫy, thoát ra khỏi kí ức đau buồn, nhưng chỉ là sự vùng vẫy trong vô vọng.Cô gọi anh, anh cứ đi mãi, không ngoảnh lại.Cô tuyệt vọng, gào khóc, anh quay lại mỉm cười với cô.Nước mắt rơi, khuôn mặt ngập tràn nước mắt.- Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân khóc.Mai Quỳnh Giao vừa từ ngoài đi vào, thấy trên mặt Phùng Linh Đan mắt vẫn nhắm nhưng lại ướt đẫm nước mắt thì vừa mừng vừa sợ, vội vàng gọi bác sĩ.Cô đã hôn mê mấy ngày nay rồi.Ở trên giường trắng, Phùng Linh Đan từ từ mở mắt, thẫn thờ nhìn trần nhà.Một vài bác sĩ và vài y tá dần dần đi vào, Mai Quỳnh Giao nhìn cô mà không khỏi lo lắng, mấy ngày vừa rồi trôi qua mà ngỡ như cả thế kỉ. Những việc kinh hoàng cứ từ từ ập tới, sắp tới Mai Quỳnh Giao biết nói thế nào với cô đây?Những ngày qua ở bệnh viện Mai Quỳnh Giao vừa muốn cô tỉnh lại lại vừa không muốn cô tỉnh lại. Bởi khi cô tỉnh lại rồi, Mai Quỳnh Dao sẽ không biết cô sẽ đối diện với sự thật như nào.Kiểm tra một lượt, bác sĩ thấy không vấn đề gì thì ra ngoài, trong phòng còn cô và Mai Quỳnh Giao.Không khí chốc lát im lặng, Mai Quỳnh Giao lặng lẽ đi đến cạnh cô.Phùng Linh Đan mắt vẫn thẫn thờ nhìn trần nhà trắng.- Trong người ổn không? Bác sĩ nói mày bị hít quá nhiều khí ga với bị bỏng nặng, ngoài ra hiện tại chưa có vấn đề gì.- Mấy ngày rồi?_ Cô cất lên từng tiếng chậm chạp, đầy nặng nề.Với người khác thì họ sẽ không biết họ nằm hôn mê trong thời gian ngắn hay dài, nhưng với cô thì cô biết, cô là người trong ngành cơ mà. Chỉ có điều là cô không biết chính xác là bao lâu.- 3 ngày, có thể xuất viện sớm nhất là vào tuần sau.- Vũ Thùy Linh đâu?Mai Quỳnh Giao hơi cứng người. Chăm chăm nhìn cô, nỗi ức nghẹn tự đáy lòng trong mấy hôm nay được cô khơi dậy.- Mày có điên không mà lại hỏi đi Vũ Thùy Linh, cô ta hại mày mày còn hỏi cô ta_ Mai Quỳnh Giao dù biết cô mới tỉnh lại nhưng không thể kìm được mà to tiếng với cô.Thật sự là Mai Quỳnh Giao rất tức giận, Vũ Thùy Linh hãm hại cô, kéo cô chết chung mà cô còn quan tâm cô ta. Không hiểu là trong đầu cô nghĩ cái quái gì nữa.3 ngày trước cô im ỉm đi gặp Vũ Thùy Linh mà không thèm nói cho bất kì một ai biết, kết quả là Vệ Đường và Lãng đồng thời phát hiện mới cứu được cô ra, không thì có lẽ cô đã sớm đi chào hỏi tổ tiên rồi, làm gì mà còn sống để cô có cơ hội hỏi Vũ Thùy Linh đâu? Cô là người bị Vũ Thùy Linh kéo chung mồ chết, vậy mà cô lại bị thương nặng hơn cô ta. Vũ Thùy Linh đã xuất viện còn cô thì bây giờ mới tỉnh lại. Đạo lí là ở đâu?Mà nhắc đến đạo lí thì thật sự Mai Quỳnh Giao không biết phải nói thế nào. Có đạo lí nào mà đi cứu người rồi lại mang tai họa không? Có đạo lí người hiền gặp lành nhưng sao Mai Quỳnh Giao lại thấy ở hiền gặp hổ, ở ác gặp mèo? Sống tốt gặp sóng gió, sống khốn nạn lại gặp may mắn? Vệ Đường cứu đến cứu cô ra, Lãng kéo Vũ Thùy Linh ra. Vệ Đường giờ đang hôn mê không biết bao giờ cho tỉnh lại, Lãng thì bị chấn thương tay không thể hồi phục như ban đầu, Vũ Thùy Linh thì ngang nhiên thân thể không làm sao... Đạo lí ở chỗ nào!!Phùng Linh Đan nhìn Mai Quỳnh Giao tức giận, trong đầu lại