Vệ Đường không vội trả lời, đôi mắt liếc nhìn Trịnh Gia Vũ và Mai Quỳnh Giao rất mờ ám. Câu nói phát ra cũng khiến xung quanh có phần sốc nhẹ.- Hai người tính khi nào kết hôn?Mai Quỳnh Giao rất thông minh, dù yêu nhưng không mù quáng, trong tình huống kiểu này thừa biết Vệ Đường đang đánh trống lảng.Còn Trịnh Gia Vũ? Trịnh Gia Vũ ngu ngơ, nghe một cái là mặt đỏ tim đập nhanh, nhịp tim 120/một phút. Sau đó cơn bực len lỏi vì yêu nhau 6 năm, đòi cưới mà Mai Quỳnh Giao cứ không đồng ý.- Mai Quỳnh Giao còn muốn tận hưởng thanh xuân nhạt nhẽo của cô ấy, nào đã muốn lấy tôi đâu.Một câu nói đầy đau khổ, đầy trách móc đã chuyển chủ đề sang một tầm cao mới.- Anh nói thanh xuân ai nhạt nhẽo? Có mà anh nhạt nhẽo.- Em không phải nhạt nhẽo thì là gì, quanh ngày chỉ có từ nhà đến bệnh viện, từ bệnh viện về nhà, nào có quan tâm đến anh.- Công việc của em như thế thì anh phải biết thông cảm cho em chứ, làm nghề này là chỉ muốn về nhà ngủ cho nhanh, đâu có nhàn hạ như anh đâu.- Ý em là anh không thông cảm cho em à? Anh rất rất thông cảm cho em thì mới như này. Em nghĩ anh nhàn hạ lắm chứ gì, ừ, nhàn lắm. Đêm hôm ngồi bù đầu làm dự án rồi sáng ra đến thăm em. Hôm nào em trực đêm thì sợ em mệt mà mua đồ ăn khuya cho em sau đó lại về làm đến sáng. Anh nhàn quá mà.Ngư ông đắc lợi nằm xem kịch vui, hai con cá bé nhỏ bị đưa vào lưới mà không hề hay biết. Vệ Đường đang cảm thấy tràn đầy tội lỗi.______Ngày thứ 100.Phùng Linh Đan bước những bước chân nặng lề đến căn phòng 308, thật sự cô không muốn mở cánh cửa ra chút nào. Anh vẫn chưa tỉnh lại, cô cho anh 100 ngày mà anh vẫn chưa tỉnh lại.... Có phải là sự thật anh sẽ mãi lằm im lìm ở đó không? Có phải chăng anh không thể cùng cô bước vào lễ đường?Tâm trạng thê thảm, nhìn ai cô cũng thấy bực mình, nhất là Mai Quỳnh Giao.Sáng sớm Mai Quỳnh Giao gọi cho cô, cái giờ mà gà chưa gáy đã phá đám giấc ngủ ngàn năm có một của cô, đã thế Mai Quỳnh Giao còn nhờ cô trực thay hôm nay để Mai Quỳnh Giao đi hẹn hò với Trịnh Gia Vũ. Dám bỏ bạn theo trai, khinh thường bạn bè, cô mà gặp lại Mai Quỳnh Giao là phải giáo huấn lại, không thể để tình trạng như này được.Đứng trước căn phòng 308, Phùng Linh Đan chần chừ chưa muốn bước vào.Hay là không vào nữa?Giọng nói đó văng vẳng trong đầu cô, hay là khoan hãy vào... Dù sự thật là bây giờ anh chưa tỉnh lại cô vẫn phải đối diện nhưng cô vẫn muốn trốn tránh thêm chút nữa.Cô lùi lại, quay người đi xuống.Đi được một nửa đường, cô lại quay lại.Dù sao cô cũng phải chấp nhận. Thế nào thì thế, cô không được trốn tránh.Tay xoay nắm cửa, mắt cô nhắm tịt, bước vào trong.Khoảnh khắc đôi mắt cô dần mở ra một hơi ấm bao trùm lấy thân thể cô, cô như được một vòng tay ôm trọn. Đôi mắt cô vội vàng mở ra liền bị bịt kín lại. Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt bao kín cô, đôi mày cau lại, cô theo bản năng co người, vật người trên lưng xuống sàn.Cô muốn xem xem ai gan to tới mức dám chọc cô khi cô đang bực."Rầm"Quăng được người kia xuống sàn, cô mở mắt ra nhìn đối phương.Đôi mắt cô như ngừng lại, trân trân nhìn người trên sàn.Khuôn mặt này... Có phải là anh?Ánh mắt đó, khuôn mặt đó.. Chỉ có thể là anh.Anh tỉnh lại rồi? Tỉnh lại rồi??Thật sự anh tỉnh lại rồi.Thoáng một chốc cô ngây ngốc nhìn anh, trong đầu cô ngoài hình ảnh của anh hiện tại thì hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ được gì.Nước mắt từng giọt trong veo lăn xuống, môi nhỏ thì lại cong lên cười.- Đườ...ng??Tiếng gọi cô run run phát lên, gọi tên anh.Vệ Đường khi bị quăng xuống sàn thì nhăn nhó đứng dậy. Nhìn cô khóc mà lòng đau như thắt lại. Nghe tiếng cô gọi anh hoang mang như thế, tim gan anh như muốn xé rách ra, câu nói bông đùa tính ghẹo cô cũng được nuốt xuống.Anh lại gần cô, kéo cô vẫn đang thẫn thờ nhìn anh vào lòng.- Đan.... Là Đường. Đường của Đan ngủ dậy rồi.Đường của Đan ngủ dậy rồi.Giọng nói này sao nghe thân quen đến vậy, sau tám năm mà giọng nói của anh vẫn như cũ như không có bất kì thay đổi nào.Anh nói anh ngủ dậy rồi. Câu nói như anh chỉ vừa mới xa cách cô, chỉ là một giấc ngủ ngắn mà thôi... Nhưng anh nào biết rằng tám năm qua đối với cô như hàng ngàn thế kỉ. Giấc ngủ ngắn của anh đã mang theo cả thanh xuân của cô và anh. Mang cả một quãng thời gian đẹp đẽ nhất của đời người đi xa mà không thể lấy lại. Một giấc ngủ ngắn của anh mang đi rất nhiều thứ của cả hai.Cô vòng tay siết chặt ôm anh, khóc một cách nức nở, trút hết lòng mình. Bao lâu qua cô ngày nào cũng khóc, khóc bên anh nhưng cô vẫn chưa thấy đủ. Bên anh những ngày đó cô coi anh như chiếc gối nhỏ mà xả hết nước mắt, còn hiện tại là anh, thật sự là anh. Anh của cô giờ đây là một người, người có thể nhìn thấy cô khóc, người có thể vỗ về cô, người có thể lau nước mắt cho cô, thắp lửa cho trái tim đã lạnh.Người mình yêu khóc trong vòng tay của mình là một điều hạnh phúc mà cũng đầy chua xót. Hạnh phúc vì có thể làm chỗ dựa cho cô nhưng chua xót vì chính anh là người mang những giọt nước mắt đó đến với cô. Nhưng anh chỉ để cô khóc trong lòng anh lần này thôi, sau này sẽ không có nữa, anh sẽ không để cô khóc, không để cô tủi thân thêm lần nào. Cuộc tình hai người sóng