________Tinggggg..... Tinggggg.... Tingggg.....Ba hồi chuông ở nhà thờ ngân vang, báo hiệu giờ lành đã đến.Người người ra vào nườm nượm, hết đợt này đến đợt khác. Nhà thờ chìm đắm trong biển người.Trịnh Gia Vũ nhìn vào đồng hồ, bắt đầu sốt sắng.- Hai người họ vẫn chưa đến à?? _Lãng từ phía bên kia đi lại gần Trịnh Gia Vũ.Trịnh Gia Vũ ngán ngẩm lắc đầu.5 phút nữa bắt đầu mà 2 người kia vẫn chưa thấy đâu.Phía bên Mai Quỳnh Giao và Vũ Thùy Linh cũng sốt sắng, lệ khệ xách chiếc váy cưới lùng bùng trắng muốt qua chỗ Trịnh Gia Vũ.- Có khi nào mụ Đan ngủ quên không? Con lợn đó rất dễ có khả năng này đấy_Dù trong bộ váy cưới dịu dàng thùy mị, Mai Quỳnh Giao vẫn gắt lên như thường.- Nhưng Vệ Đường cũng chưa thấy đâu.Vũ Thùy Linh nhẹ giọng nhắc nhở thêm một nhân vật nữa.Đúng là, vợ chồng nhà này ngày cưới cũng muộn được.Reng reng....Trên máy Mai Quỳnh Giao hiện cuộc gọi đến của Phùng Linh Đan.Lập tức bắt máy, Mai Quỳnh Giao lấy hơi hét.- C...on bà- Cứu tao!!!!Chưa kịp hét thì một tiếng hét trong điện thoại của cô đã xém xuyên thủng màng nhĩ của 4 người.- Mẹ kiếp, mau cứu tao, Vệ Đường không cho tao ra ngoài.Phùng Linh Đan gắt lên trong điện thoại. Đúng là thân nhau thì thân từ chân tơ kẽ tóc, Mai Quỳnh Giao và Phùng Linh Đan có đầu thai bao nhiêu kiếp nữa thì vẫn đanh đá như thường.Mà Phùng Linh Đan đang đau đầu đây. Không hiểu anh nghĩ gì mà đến bãi để xe rồi mà nhất quyết không cho cô ra ngoài.Bốn người lập tức đi nhanh ra bãi để xe.Đến nơi, nhìn cảnh tượng hiện tại mà miệng bốn người không khỏi giật nhẹ.Vệ Đường trong bộ vest trang trọng đóng vai bảo vệ nhất quyết giữ chặt cửa xe.- Ông khùng à Vệ Đường, mau mở cửa.Câu này đương nhiên là Mai Quỳnh Giao nói.Vệ Đường không buồn ngoảnh ra, tay vẫn giữ cửa cao cao giọng quát.- Mấy người vào trong hết đi, ra đây làm gì, chuyện nhà tôi tôi quản nhé.- Ông không vào bọn tôi vào được chắc, ông có biết mấy giờ rồi không? Vũ, Lãng, hai người kéo cậu ta ra.Hai bà la sát chỉ huy, hai ông chồng tương lai lại kéo Vệ Đường ra. Vệ Đường không can tâm mà kêu ầm lên.Cánh cửa không được giữ nữa, Phùng Linh Đan từ trong xe đạp một cánh cửa bước ra.- Bực mình, Vệ Đường, lát về anh chết chắc_Dám nhốt cô, cấm cô không được ra