Du Thiếu Ninh cau mày chen chúc trong đám đông, lia mắt khắp nơi tìm kiếm mục tiêu.
“Thiếu Ninh! Bên này!”
Hắn nghe được âm thanh, lần theo tiếng đi qua thấy được A Phong đang ngồi trong góc.
Hắn gian nan chen lấn, gạt qua mấy đôi tay vướng víu đi tới.
Sau khi ngồi xuống Du Thiếu Ninh cau mày không chút khách khí nói: “Cậu có bệnh à, hẹn chi cái chỗ ồn ào vậy, ngày mai tớ còn một đống cuộc họp phải dự nữa.”
A Phong: “Tớ cũng không còn cách khác, Cảnh Thần một hai đòi phải tới nơi này.”
“Cảnh Thần?” Du Thiếu Ninh lúc này mới nhìn thấy một người nằm xụi lơ trong góc: “Cậu ấy sao vậy? Mới có mấy tiếng mà say rồi?”
A Phong kéo Du Thiếu Ninh qua thấp giọng nói: “Không biết sao nữa, hôm nay cậu ấy vẫn luôn uống rượu giải sầu, khuyên mấy cũng khuyên không nghe.
Cậu với Tần Lý là người thân với cậu ấy nhất, tớ vốn định gọi Tần Lý tới, kết quả Tần Lý nói một câu bận việc rồi treo máy luôn.”
“Tớ đành phải gọi cậu tới.” A Phong ra hiệu: “Tớ đi trước, bà vợ trong nhà đã call mấy lần rồi, còn không về nữa là quỳ ván giặt đồ mất.”
“Tớ cũng vậy, đi trước đây, hẹn sau hẹn sau.”
Nhóm bạn của họ trừ Du Thiếu Ninh và Tần Lý ra thì đều là người đã có gia đình.
Bây giờ đã khuya lắm rồi, bọn họ đương nhiên nóng lòng về nhà.
Qua vài phút sau trên ghế ngồi cũng chỉ dư lại chó độc thân Du Thiếu Ninh và Tống Cảnh Thần.
Du Thiếu Ninh đau đầu, nhưng Tống Cảnh Thần hiện giờ đang ở nhà hắn, hắn cũng không thể bỏ mặc được.
Tần Lý không nói thêm gì nữa, Trình Mộc Quân thuận lợi rời đi.
Hắn nâng Tống Cảnh Thần dậy: “Cảnh Thần, cậu vừa xuất viện đừng uống nhiều quá, tớ đỡ cậu về.”
Đã có được đáp án như dự đoán, Tần Lý nhắm chặt hai mắt: “Lúc trước em chủ động muốn thông tin liên lạc của tôi, là vì tôi giống hắn?”
Tống Cảnh Thần mở to mắt, dường như tỉnh táo hơn một chút, anh hất bay tay Du Thiếu Ninh, mơ màng nói: “Để tớ yên.” Âm thanh quen thuộc vang lên, người nọ cúi người xuống phun ra hai chữ bên tai Trình Mộc Quân.
Nói xong câu nói tuyệt kỹ hốc mắt anh nhanh chóng đỏ bừng, cắn răng nhịn nửa ngày rốt cuộc vẫn không nén được nước mắt.
“Ấy, không phải chứ, anh bạn, cậu, cậu có chuyện gì, đừng khóc.” Du Thiếu Ninh luống cuống tay chân vội vàng giựt khăn giấy trên bàn.
Nhược điểm lớn nhất của hắn là không nhìn được người khác khóc.
Lúc mới đầu gây dựng sự nghiệp, dể nâng cao tinh thần làm mã thâu đêm suốt sáng, hắn hút thuốc rất dữ dội.
Hắn nói về sau hắn từ từ kiềm chế bản thân, bớt hút thuốc lại.
Sau đó nữa hắn quen biết Trình Mộc Quân rồi cai, lý do là Trình Mộc Quân không thích mùi thuốc lá.
Tống Cảnh Thần nhận khăn giấy dùng sức lau mặt một phen, xoa cho cánh mũi đỏ bừng, thoạt nhìn y như lúc nhỏ bị bắt nạt.
Anh ngồi ngơ ngẩn một hồi rồi khàn giọng nói: “Uống rượu với tớ đi.” Ô tô đi rất nhanh, Trình Mộc Quân đuổi theo hai bước, lại bị hắn vô tình vứt bỏ.
Vừa mới xuống lầu đi qua chỗ rẽ, Trình Mộc Quân đã thấy Tần Lý đang đứng ở trung tâm đại sảnh.
Du Thiếu Ninh thở dài, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống uống rượu cùng anh.
Lời ra lời vào lại hỏi ra được nguyên nhân Tống Cảnh Thần mượn rượu tiêu sầu.
“Tần Lý nói cậu ấy đã nhận định trợ lý Trình… Cậu ấy, cậu ấy từ chối tớ.” Ngày hôm sau Tần Lý im bặt không hề nhắc tới chuyện tối qua, cũng chẳng nói chẳng rằng bất cứ điều gì.
Lúc này gió biển đã thổi mạnh hơn, mây đen không biết từ đâu ùn ùn kéo tới, Trình Mộc Quân quấn chặt quần áo trên người, thân hình có vẻ càng thêm đơn bạc mỏng manh.
Vừa nghe thấy thế Du Thiếu Ninh bèn ngây ngẩn cả người, bên tai hắn nổ ầm một tiếng, thậm chí tiếng nhạc ồn ào trong quán bar cũng không thể nào lọt vào tai hắn.
Lần này ngay lúc sắp cắt đứt Trình Mộc Quân bắt máy.
Hắn cứ ngồi ngơ ngác như vậy không biết bao lâu, Tống Cảnh Thần đẩy một chút hắn mới hồi thần lại.
Chuyện nửa đêm rồi chuyện sáng nay, Trình Mộc Quân vốn tưởng chỉ là nhạc đệm.
Không ngờ nguyên một ngày Tần Lý cứ luôn khiêu chiến sức nhẫn nại của y.
“Thiếu Ninh, cậu sao vậy? Rót rượu đi.”
Còn việc vì sao không gửi tin nhắn cho Du Thiếu Ninh, nguyên nhân cũng rất đơn giản, y không dám chắc chắn người đọc được tin nhắn sẽ là Du Thiếu Ninh.
Du Thiếu Ninh vô thức vươn tay rót rượu, trong đầu chỉ còn lặp đi lặp lại câu nói kia của Tống Cảnh Thần.
Tần Lý từ chối Tống Cảnh Thần, thật sự thích Trình Mộc Quân.
Du Thiếu Ninh đau đầu, nhưng Tống Cảnh Thần hiện giờ đang ở nhà hắn, hắn cũng không thể bỏ mặc được.
Vậy, Trình Mộc Quân hẳn phải rất vui.
Đầu óc Du Thiếu Ninh hỗn loạn, rõ ràng kết quả thế này thì về sau mỗi lần nhìn thấy Trình Mộc Quân hắn không cần phải áy náy trong lòng nữa, nhưng mà… Tần Lý: “Em đợi chút, tôi đã suy nghĩ rõ ràng mọi thứ rồi…”
Vì sao hắn lại không vui?
Tần Lý bỗng nhiên cười cười: “Ở công ty tôi, sẽ có người có ý kiến về cách ăn mặc của tôi sao?”
Du Thiếu Ninh không rõ, chỉ nghĩ đợi lát nữa sẽ xóa bức ảnh kia trong điện thoại, mắc công lại mang đến phiền toái cho Trình Mộc Quân.Trình Mộc Quân thấy Tần Lý không quay đầu, y run giọng nói: “Tìm không thấy, hắn, hắn đã chết lâu rồi, hơn nữa tôi…”
Nhưng mà, giờ vẫn cứ uống đi, hắn quyết đoán cầm lấy ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, đè xuống những suy nghĩ rối loạn trong lồng ngực.
Y cứ như vậy chăm chú nhìn ánh đèn neon luân phiên nhấp nháy ngoài cửa sổ, mệt mỏi mấy ngày nay lan vào trong lòng, y chậm rãi khép mắt, đã ngủ.
Uống rồi lại uống, Du Thiếu Ninh ngược lại còn say nặng hơn Tống Cảnh Thần, hai mắt hoa cả lên.
Trình Mộc Quân: “Hệ thống, bộ dạng này của Tần Lý, thật khiến tôi… rất khó chịu.”
Sau đó hắn nhìn thấy có ai đó cúi người đẩy đẩy hắn, còn hỏi: “Thiếu Ninh, sao cậu uống nhiều vậy, có sao không?”
Ánh đèn tối tăm mờ nhạt, tầm mắt say rượu mông lung, hắn nhìn không rõ khuôn mặt người trước mắt, chỉ có thể từ hình dáng mơ hồ miễn cưỡng phân biệt.
Lần trước Tống Cảnh Thần có thể sử dụng di động của Du Thiếu Ninh gửi tin nhắn tới đã chứng minh Du Thiếu Ninh là tên ngốc hoàn toàn không có cảnh giác với Tống Cảnh Thần.
Khuôn mặt trước mắt dần dần trùng khớp với khuôn mặt đang chạy loạn trong lòng, Du Thiếu Ninh có chút tủi thân, hô một tiếng.
Tống Cảnh Thần vọt tới giữ chặt cửa xe: “Tần Lý, đây là chuyện có liên quan đến Trình Mộc Quân!”
“Trợ lý Trình.”
Động tác của người đang đẩy hắn dường như hơi ngừng lại, Du Thiếu Ninh lại hỏi: “Trợ lý Trình, cậu đến đón tôi về nhà sao?” Trình Mộc Quân trở lại văn phòng nhưng không thấy Tần Lý.
“…Ừm.”
Lúc này y chỉ là một trợ lý đơn thuần, đương nhiên không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của sếp.
Trình Mộc Quân nén xuống ý muốn phát bệnh, nhả ra một chữ.
Du Thiếu Ninh hạnh phúc hẳn lên, tư duy thẳng đuột lúc say rượu khiến hắn lập tức biến ý tưởng trong lòng vừa nãy thành hành động.
Hắn lấy điện thoại ra mở khóa, mở tấm ảnh ra rồi đưa qua như dâng bảo bối.
Tần Lý điều chỉnh cảm xúc, để tránh bị nhìn ra manh mối hắn thấp giọng hỏi: “Em thế nào?”
“Trợ lý Trình, cậu xóa bức ảnh này đi.” Cánh môi y run rẩy, yên lặng lùi về phía sau một bước.
Nào ngờ đằng sau có một khúc cây, Trình Mộc Quân đạp gót vào cành cây khiến y mất thăng bằng ngã về phía sau.
***
Đêm hôm sau.
Tần Lý vừa tăng ca xong.
“Hệ thống, bình tĩnh một chút, thật ra tôi cảm thấy tình trạng hiện tại có thể đẩy thanh tiến trình của tôi tăng lên đấy, lúc trước lưu lại đường lui quả nhiên hữu dụng.”
Hắn xoa mi tâm, bưng ly cà phê lạnh lẽo lên uống cạn, cảm giác chua đắng tràn ngập khoang miệng.
Tần Lý cau mày, theo bản năng định ấn xuống điện thoại gọi người vào, lại nhớ ra hắn đã cho người bên ngoài về hết rồi.
Vì sao hắn lại không vui?
Dĩ vãng có Trình Mộc Quân đồng hành cùng hắn, cho dù là tăng ca hắn cũng không cảm thấy mệt.
Bàn tay trái vẫn luôn đút vào túi nãy giờ đã vươn tới, Tần Lý đưa đồ vật nắm trong tay qua.
Tần Lý nhìn thời gian, phát hiện đã sắp 10 giờ tối, đúng là thời gian gọi video điện thoại mỗi ngày.
Hắn lấy điện thoại theo thói quen định gọi cho Trình Mộc Quân, nhưng lại chợt nhớ hai người đang trong trạng thái tạm thời xa cách.
Sau khi do dự một lúc lâu hắn vẫn ấn ngón tay xuống, gọi video.
Tần Lý nhìn y, cuối cùng cũng có phản ứng: “Ừ.”
Cho dù là tạm thời chia tay thì hắn vẫn là cấp trên của Trình Mộc Quân, hỏi chút chuyện công việc là lý do rất chính đáng.
Video gọi hồi lâu vẫn chưa được kết nối, lông mày Tần Lý cau chặt vào nhau.
Nói xong câu nói tuyệt kỹ hốc mắt anh nhanh chóng đỏ bừng, cắn răng nhịn nửa ngày rốt cuộc vẫn không nén được nước mắt.
Lúc này Trình Mộc Quân đang làm gì? Ban nãy hắn vừa hỏi qua sếp Trương bên công ty chi nhánh, hôm nay Trình Mộc Quân tan làm rất đúng giờ.
Sao lại thế này? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Lòng hắn hơi hốt hoảng, lại gọi thêm một lần.
Lần này ngay lúc sắp cắt đứt Trình Mộc Quân bắt máy.
Tần Lý vừa tăng ca xong.
[Chủ tịch Tần, có việc gì sao?]
Tần Lý vốn là không phải người quanh co lòng vòng, khi Trình Mộc Quân ngừng cách mình nửa thước, hắn thẳng lưng trực tiếp mở miệng nói: “Tôi thấy được một tấm ảnh chụp.”
Trình Mộc Quân bên kia màn hình tóc ướt dầm dề, trên mặt vẫn còn dính nước, hóa ra lúc nãy đang tắm rửa.
Cảm xúc nôn nóng của Tần Lý ổn định trở lại.
Trình Mộc Quân rất buồn ngủ, cũng lười nghĩ nhiều, y trở lại phòng mình.
Hắn cũng không biết bản thân mình bị gì, cứ mãi cảm thấy hoảng hốt, như thể hắn sẽ bỏ lỡ điều gì đó nếu hắn không cố gắng giữ chặt lấy.
Du Thiếu Ninh thở dài, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống uống rượu cùng anh.
Lời ra lời vào lại hỏi ra được nguyên nhân Tống Cảnh Thần mượn rượu tiêu sầu.
Tần Lý điều chỉnh cảm xúc, để tránh bị nhìn ra manh mối hắn thấp giọng hỏi: “Em thế nào?” Tút —— màn hình di động tối đen, Tần Lý vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Hắn trầm ngâm ngồi đó hồi lâu, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên hắn mới sực tỉnh.
Trình Mộc Quân bắt đầu báo cáo công việc của ngày, cho dù trên mặt y không có cảm xúc gì nhưng có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện của y Tần Lý đã thấy thỏa mãn mười phần.
Tần Lý cũng không ngốc, liên tưởng đến đủ loại chi tiết trong mấy năm qua hắn đã có thể ghép ra một chân tướng mơ hồ.
Báo cáo kết thúc, Tần Lý ôn hòa nói: “Vất vả rồi, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Không ngờ Trình Mộc Quân lại trầm mặc một chút rồi nói: “Chủ tịch Tần, có một việc tôi muốn thông báo với ngài.” Sao lại đổi thành Tống Cảnh Thần chủ động, Tần Lý làm bộ làm tịch rồi? Cái quái gì vậy trời?
Tần Lý: “Em cứ nói.”
Không ngờ động tác của Tống Cảnh Thần còn nhanh hơn, anh móc trong túi ra một tấm ảnh chụp, vội vàng nói: “Nguyên nhân ở đây, chi tiết cậu có thể đi hỏi Du Thiếu Ninh.”
“Tôi sắp từ chức, chủ tịch Tần, ngài có thể thông báo cho bộ phận nhân sự để tìm ứng viên thay thế tôi, như vậy việc bàn giao sẽ nhanh hơn, tránh cho đến lúc đó lại luống cuống tay chân.
Được rồi, trời cũng đã muộn, ngài cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”
Tần Lý: “Em đợi chút, tôi đã suy nghĩ rõ ràng mọi thứ rồi…”
Trình Mộc Quân nheo mắt, lại dùng sức nhéo một ngón út đang run thêm một chút, bình phục tâm trạng xong y lại thấy càng thêm bất an.
Trình Mộc Quân cười khẽ: “Vậy sao, tôi không tin.” Nói xong y quyết đoán cắt đứt điện thoại.
Mỗi lần hắn đều có thể nhìn thấy vẻ mặt bỗng nhiên cứng đờ và ngón tay run nhè nhẹ của Trình Mộc Quân, sau đó y lại kìm nén.
Tút —— màn hình di động tối đen, Tần Lý vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Hắn trầm ngâm ngồi đó hồi lâu, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên hắn mới sực tỉnh.
Hắn vốn đã tùy ý mặc một chiếc áo hoodie đen, tóc cũng không chải chuốt, trông có vẻ trẻ trung không ngờ.
Hành động ngồi trên mui xe thậm chí còn lộ ra chút khí chất bất cần đời.
Tần Lý nhìn di động, trên màn hình là tên của Tống Cảnh Thần.
Báo cáo kết thúc, Tần Lý ôn hòa nói: “Vất vả rồi, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Hắn nhíu mày, trực tiếp tắt máy, cầm di động và áo khoác lên chuẩn bị ra cửa, còn gọi điện thoại cho Lisa.
“Alo, Lisa, phiền cô giúp tôi đặt một vé máy bay đến thành phố B, càng sớm càng tốt, khoang nào cũng được.”
Lúc Lisa gửi thông tin vé đến Tần Lý đã tới bãi đỗ xe, hắn đang chuẩn bị mở cửa bỗng nhiên đằng sau có người hô lên.
Một bàn tay giữa chặt y lại ngay lúc hung hiểm, sức kéo mạnh mẽ làm thay đổi hướng ngã của y từ về sau biến thành về trước.
“Tiểu… Tần Lý.”
Tần Lý ngừng động tác, xoay người thấy được Tống Cảnh Thần.
Sắc mặt hắn không quá tốt, thuận miệng có lệ một câu: “Xin lỗi, tôi có việc gấp.” Nói xong liền chuẩn bị kéo cửa xe ngồi vào.
Hệ thống chần chờ nửa ngày rồi nói: “Có lẽ do thiết lập nhân vật của cậu vẫn nắm vững khá tốt? Hơn nữa chỉnh thể cốt truyện vẫn đi theo phương hướng chính xác?”
Tống Cảnh Thần vọt tới giữ chặt cửa xe: “Tần Lý, đây là chuyện có liên quan đến Trình Mộc Quân!”
Tần Lý dừng lại, làm thế nào cũng không thể gạt tay Tống Cảnh Thần ra: “Phiền cậu buông tay được không, tôi còn việc gấp.”
Trình Mộc Quân rủ mắt, nhìn ngón tay trái nhè nhẹ run lên của mình, nâng tay phải dùng sức nhéo một chút.
Y hít một hơi sâu mới áp xuống xúc động phát bệnh, điều chỉnh tốt biểu cảm rồi đi qua.
Tống Cảnh Thần nói tiếp: “Cậu hẳn là muốn biết nguyên nhân vì sao Trình Mộc Quân lại đột nhiên chia tay mình chứ.”
Sự kiên nhẫn của Tần Lý đã tới cực hạn, trực tiếp hất văng tay Tống Cảnh Thần: “Tôi không có hứng thú, cũng không cần ai nói cho tôi biết.” Đoạn lời nói ngắn ngủn đã bị gió biển thổi tan thành từng mảnh nhỏ, cảm xúc của Tần Lý dường như trong phút chốc thu vào trong vỏ bọc cứng rắn, chỉ có âm thanh khẽ khàng run rẩy là còn có thể cảm nhận được chút đỉnh.
Không ngờ động tác của Tống Cảnh Thần còn nhanh hơn, anh móc trong túi ra một tấm ảnh chụp, vội vàng nói: “Nguyên nhân ở đây, chi tiết cậu có thể đi hỏi Du Thiếu Ninh.” Tống Cảnh Thần nói tiếp: “Cậu hẳn là muốn biết nguyên nhân vì sao Trình Mộc Quân lại đột nhiên chia tay mình chứ.”
Tần Lý nhìn lướt qua, như bị sét đánh.
Hắn nhíu mày, trực tiếp tắt máy, cầm di động và áo khoác lên chuẩn bị ra cửa, còn gọi điện thoại cho Lisa.
Người trên ảnh chụp là… Trình Mộc Quân?
Người đứng bên cạnh Trình Mộc Quân ôm lấy bả vai y là… hắn? Không đúng, không phải hắn.
Thì ra là thế, uống say, vậy chuyện kia có thể giải thích rõ ràng.
Du Thiếu Ninh bình thường rất ngốc, uống say lại càng ngu, tám chín phần mười là bị dụ nói ra.
Trình Mộc Quân trên ảnh rõ ràng rất là ngây ngô, đại khái chỉ có 17-18 tuổi, lúc ấy, hắn không hề quen biết Trình Mộc Quân.
Tần Lý nhận tấm ảnh, ngón tay đặt trên vô lăng đột nhiên siết chặt.
Hắn nhìn chòng chọc vào tấm ảnh nghiến chặt hàm răng, vẻ mặt u ám cực kỳ dữ tợn.
Tống Cảnh Thần vẫn muốn nói thêm gì đó.
Có phải Tống Cảnh Thần không, Trình Mộc Quân không thèm để ý, dù sao bọn họ vẫn là vai chính công thụ trong kịch bản gốc, chuyện tình cảm vốn dĩ đã có thăng trầm.
Rầm —— Tần Lý đột nhiên đóng sầm cửa xe, sau đó nổ máy phóng thẳng đi.
Đợi đến khi Tống Cảnh Thần phản ứng lại chỉ còn nhìn thấy đèn sau của chiếc xe đang phóng như bay.
***
Thành phố B.
Điện thoại vang lên, đúng là Tần Lý gọi tới.
Nửa đêm Trình Mộc Quân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc nhấc máy y rất bực mình.
Là tên nào phá đám giấc mộng của người ta.
Y mơ màng cầm di động lên, trên màn hình là tên Tần Lý.
Được rồi, y còn chưa từ chức, điện thoại của ông chủ vẫn phải nhận.
Khuôn mặt trước mắt dần dần trùng khớp với khuôn mặt đang chạy loạn trong lòng, Du Thiếu Ninh có chút tủi thân, hô một tiếng.
Tần Lý: “Là tôi.”
Trình Mộc Quân: “Chủ tịch Tần, công ty có việc gấp sao?” Sự kiên nhẫn của Tần Lý đã tới cực hạn, trực tiếp hất văng tay Tống Cảnh Thần: “Tôi không có hứng thú, cũng không cần ai nói cho tôi biết.”
“Tôi đang ở đại sảnh, xuống đón tôi.” Nói xong liền cúp máy.
Trình Mộc Quân chẳng hiểu gì, không biết Tần Lý lại điên cái gì nữa, hơn nửa đêm không ngủ còn chạy từ thành phố A tới thành phố B.
Oán thì oán, y vẫn bất đắc dĩ đứng dậy mặc quần áo xuống lầu đón người.
Thật ra y muốn mặc kệ, nhưng dựa theo thiết lập của “Trình Mộc Quân” thì không có khả năng bỏ mặc Tần Lý không quan tâm được.
Trình Mộc Quân còn chưa chạm vào tay nắm cửa đã nghe âm thanh Tần Lý truyền đến từ phía sau.
Y run lên một chút, giọng nói lại rất bình tĩnh: “Toilet.”
Dù sao “Trình Mộc Quân” cũng chỉ là chó liếm lấy lùi làm tiến ép Tần Lý vạch rõ giới hạn với Tống Cảnh Thần thôi.
Nửa đêm Tần Lý tìm tới cửa y đương nhiên phải vui mừng khôn xiết đi nghênh đón.
Dù sao “Trình Mộc Quân” cũng chỉ là chó liếm lấy lùi làm tiến ép Tần Lý vạch rõ giới hạn với Tống Cảnh Thần thôi.
Nửa đêm Tần Lý tìm tới cửa y đương nhiên phải vui mừng khôn xiết đi nghênh đón.
Vừa mới xuống lầu đi qua chỗ rẽ, Trình Mộc Quân đã thấy Tần Lý đang đứng ở trung tâm đại sảnh.
Hắn không ngồi mà đứng ở giữa, bên cạnh là giám đốc sảnh và bảo vệ vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Là do biểu cảm của Tần Lý quá mức đáng sợ, tưởng chừng như giây tiếp theo hắn sẽ móc ra con dao thọc người ta.
Hệ thống: “Hiếm khi thấy cậu sợ như vậy.”
Trình Mộc Quân quấn chặt áo khoác, đi qua.
“Xin lỗi, đây là bạn của tôi.”
Đăng ký xong Trình Mộc Quân dẫn Tần Lý lên lầu.
Tần Lý vẫn không nói chuyện, tầm mắt cứ một mực dừng lại trên người y, có chút ớn lạnh sống lưng.
Y vừa giải thích vừa bước vào toilet.
Xả nước xong Trình Mộc Quân cũng không vội ra ngoài, y lấy di động ra gọi điện thoại.
Trình Mộc Quân mặt ngoài rất trấn định, trên thực tế y đang đối thoại với hệ thống: “Tôi có cảm giác không ổn, tôi sẽ bị giết sao?”
Hệ thống luống cuống: “Cậu không sao chứ, cái kia, thanh tiến trình chuyển động, lại nữa, hiện tại đã đạt tới 99%, chút nữa là có thể rời đi ngay rồi.”
Hệ thống an ủi y: “Yên tâm đi, bối cảnh thế giới này là xã hội văn minh, Tần Lý cũng không phải chó điên, sẽ không quá khích đâu.” Du Thiếu Ninh ở bên kia choáng váng cả người: “Không, không có, ảnh chụp tôi đã xóa hết rồi, thật đó.”
Được rồi.
Hệ thống cũng bị tình cảnh vừa rồi dọa sợ hãi, sợ hiện trường án mạng sẽ khiến tuyến thế giới sụp đổ đến mức không thể sửa chữa được nữa.
Nghe Trình Mộc Quân hỏi nó mới phản ứng lại.
Trình Mộc Quân tạm thời tin tưởng, trong trí nhớ của y Tần Lý quả thực là một công dân tốt, sống có lý trí và tuân thủ pháp luật.
Dù thế nào đi nữa cũng sẽ không giết người.
Cửa phòng đóng lại Tần Lý vẫn im re như cũ, đi theo Trình Mộc Quân từng bước, chưa từng rời mắt.
Trình Mộc Quân lui về phía sau một bước, lúc ngẩng đầu sắc mặt đã trắng bệch: “Nhất định phải hỏi sao?”
Lúc biết được Tần Lý có ý muốn đi theo mình vào phòng Trình Mộc Quân rốt cuộc cũng không nhịn được, y xoay người hỏi: “Chủ tịch Tần, nửa đêm ngài chạy tới là có chuyện gấp sao? Nếu có việc công thì cũng nghỉ ngơi trước, sáng mai lại nói được không?”
Thật ra Trình Mộc Quân không đặt thêm phòng khác, khách sạn dựa theo lệ thường đặt một căn phòng xép, có hai gian, có thể đáp ứng nhu cầu sử dụng của bọn họ, đặt thêm một phòng ngược lại có vẻ cố tình.
Vừa nghe thấy thế Du Thiếu Ninh bèn ngây ngẩn cả người, bên tai hắn nổ ầm một tiếng, thậm chí tiếng nhạc ồn ào trong quán bar cũng không thể nào lọt vào tai hắn.
Tần Lý nhìn y, cuối cùng cũng có phản ứng: “Ừ.”
Nhưng toàn bộ hành trình Tần Lý chẳng nói gì, ngoại trừ nhìn màn hình lúc mở họp thì lúc còn lại là nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân.
Một ngày trôi qua Trình Mộc Quân cảm thấy quần áo trên người y sắp bị tầm mắt nóng cháy của hắn đốt ra một cái lỗ.
Chỉ đơn giản một chữ, giọng nói lúc sau dường như có chút khàn khàn: “Quấy rầy, em rồi.”
Nói xong hắn xoay người tiến vào một gian, phảng phất thật sự chỉ là vì việc công mà suốt đêm chạy tới.
Sao cốt truyện lại phát triển một cách quá đáng ở một nơi mà y không hề hay biết vậy? Không đúng, chẳng phải trong kịch bản là Tống Cảnh Thần một mực thối lui, Tần Lý từng bước ép sát sao?
Trình Mộc Quân rất buồn ngủ, cũng lười nghĩ nhiều, y trở lại phòng mình.
Đang lúc ý thức mê man chìm vào giấc ngủ, y cảm thấy trên cổ ngứa ngứa, như có thứ gì đó đang cọ xát qua lại.
Trình Mộc Quân trở mình, có chút mất kiên nhẫn gãi cổ, chỉ vừa chạm vào y đã nhận ra đó là một bàn tay.
“!”
Uống rồi lại uống, Du Thiếu Ninh ngược lại còn say nặng hơn Tống Cảnh Thần, hai mắt hoa cả lên.
Trình Mộc Quân đột nhiên mở mắt, thông qua ánh đèn ngủ bên ngoài y nhìn thấy có một người ngồi trên giường mình.
“Ai!” Y nhẹ giọng hô lên, muốn trở dậy lại bị ấn xuống.
Hắn không ngồi mà đứng ở giữa, bên cạnh là giám đốc sảnh và bảo vệ vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Là do biểu cảm của Tần Lý quá mức đáng sợ, tưởng chừng như giây tiếp theo hắn sẽ móc ra con dao thọc người ta.
“Là tôi.”
Âm thanh quen thuộc vang lên, người nọ cúi người xuống phun ra hai chữ bên tai Trình Mộc Quân.
Du Thiếu Ninh không rõ, chỉ nghĩ đợi lát nữa sẽ xóa bức ảnh kia trong điện thoại, mắc công lại mang đến phiền toái cho Trình Mộc Quân.
Tần Lý? Trình Mộc Quân vừa thở ra một hơi lại căng thẳng.
Người này không ổn, tuyệt đối không ổn.
Y cảm giác được đối phương vẫn nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh, còn có xu thế tiếp tục mò xuống dưới.
Trình Mộc Quân giật mình, đột nhiên bắt lấy tay đối phương: “Tần Lý, chúng ta chia tay rồi.” Cái gì!” Hệ thống khiếp sợ: “Sao có thể, Du Thiếu Ninh không phải đã nói không gửi sao? Không phải hắn đã bị cậu lừa cho qua rồi sao?”
Nói thật, y cũng không ôm hy vọng gì nhiều, lúc này Tần Lý rõ ràng có chỗ nào đó không bình thường, đối phương còn khỏe một cách kỳ lạ, nếu thật sự muốn động thủ Trình Mộc Quân còn không đủ cho một tay Tần Lý xử lý.
Du Thiếu Ninh vô thức vươn tay rót rượu, trong đầu chỉ còn lặp đi lặp lại câu nói kia của Tống Cảnh Thần.
Tần Lý từ chối Tống Cảnh Thần, thật sự thích Trình Mộc Quân.
Thế mà không ngờ Tần Lý ngừng động tác, hắn cứ như vậy ấn Trình Mộc Quân.
Sau một lúc lâu Trình Mộc Quân cảm thấy lực trên vai nhẹ đi, sau đó một bóng đen đứng lên rời khỏi, trở về phòng mình.
Y mơ màng cầm di động lên, trên màn hình là tên Tần Lý.
Được rồi, y còn chưa từ chức, điện thoại của ông chủ vẫn phải nhận.
Trình Mộc Quân ngơ ngác nhìn trần nhà, hỏi một câu.
“Hệ thống, thanh tiến trình.”
Nhanh chóng từ chức vẫn tốt hơn, nhìn bộ trang phục này của Tần Lý y thật không biết mình còn có thể nhịn được bao lâu nữa.
Hệ thống cũng bị tình cảnh vừa rồi dọa sợ hãi, sợ hiện trường án mạng sẽ khiến tuyến thế giới sụp đổ đến mức không thể sửa chữa được nữa.
Nghe Trình Mộc Quân hỏi nó mới phản ứng lại.
“Thanh tiến trình… vẫn ổn?”
Trình Mộc Quân kinh ngạc, đột nhiên ngồi dậy, trợn tròn mắt hỏi: “Cậu chắc chứ? Vẫn ổn? Vừa nãy Tần Lý hoàn toàn điên rồi đó, OOC á, thế mà thanh tiến trình không có vấn đề gì?”
Vốn dĩ Tần Lý xuất hiện cũng đã ngoài dự đoán, thao tác vừa rồi lại càng kỳ quái, sao có thể không ảnh hưởng đến cốt truyện được.
Hành lang vẫn yên tĩnh như trước, một người từ trong góc đi ra, di động trên tay hắn sáng lên, nhật ký gần đây nhất cho thấy cuộc gọi không kết nối được là…
Hệ thống chần chờ nửa ngày rồi nói: “Có lẽ do thiết lập nhân vật của cậu vẫn nắm vững khá tốt? Hơn nữa chỉnh thể cốt truyện vẫn đi theo phương hướng chính xác?” Du Thiếu Ninh trầm mặc một lát mới trả lời: “Hai ngày trước Cảnh Thần tìm Tần Lý tỏ tình nhưng bị từ chối, quá khứ hay là sau này hai người họ cũng chỉ là bạn bè… Nếu cậu để ý, Tần Lý thậm chí có thể không tiếp tục làm bạn với Cảnh Thần.”
Trình Mộc Quân cảm thấy cách giải thích này không quá đáng tin, nhưng y lại không có manh mối, chỉ có thể ngã vật xuống giường chờ hôm sau quan sát thêm.
Trong trường hợp này, chờ đợi theo dõi chuyển biến không hành động thiếu suy nghĩ mới là giải pháp tối ưu nhất.
Ngày hôm sau Tần Lý im bặt không hề nhắc tới chuyện tối qua, cũng chẳng nói chẳng rằng bất cứ điều gì.
Chỉ là lúc ra cửa Trình Mộc Quân vẫn không nhịn được mở miệng.
“Chủ tịch Tần, ngài… ra ngoài như vậy sao?”
Tần Lý xoay người, ánh mắt sâu thẳm nhìn Trình Mộc Quân một lát mới nói: “Như thế nào?”
Trình Mộc Quân đảo mắt qua áo hoodie đen và quần âu trên người hắn, nhịn một lúc mới nói: “Ăn mặc thế này tới công ty không thích hợp lắm.” Sau một lúc lâu Trình Mộc Quân cảm thấy lực trên vai nhẹ đi, sau đó một bóng đen đứng lên rời khỏi, trở về phòng mình.
Tần Lý bỗng nhiên cười cười: “Ở công ty tôi, sẽ có người có ý kiến về cách ăn mặc của tôi sao?”
Trình Mộc Quân bị phát ngôn của chủ tịch bá đạo làm giật mình một chút, bắt đầu hoài nghi có phải cốt truyện đã vào quỹ đạo nên Tần Lý muốn biến thành chủ tịch bá đạo tiêu chuẩn trong tiểu thuyết máu chó hay không.
Không ngờ Trình Mộc Quân lại trầm mặc một chút rồi nói: “Chủ tịch Tần, có một việc tôi muốn thông báo với ngài.”
Lúc này y chỉ là một trợ lý đơn thuần, đương nhiên không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của sếp.
Trình Mộc Quân nén xuống ý muốn phát bệnh, nhả ra một chữ.
“Không.”
Nhanh chóng từ chức vẫn tốt hơn, nhìn bộ trang phục này của Tần Lý y thật không biết mình còn có thể nhịn được bao lâu nữa.Thế mà không ngờ Tần Lý ngừng động tác, hắn cứ