Gió biển thổi càng lúc càng lớn, một chút hơi ấm ít ỏi sót lại ngoài thân hầu như đều bị gió thổi tan tác.
Trình Mộc Quân quấn chặt quần áo cảm thán một câu: “Lạnh quá, nhưng giờ tim tôi còn lạnh hơn, Tần Lý thật sự nhẫn tâm bỏ tôi lại mà đi.”
Hệ thống: “Với màn biểu diễn vừa nãy của cậu, hắn không vứt cậu xuống biển đã là tu dưỡng hơn người.”
Trình Mộc Quân: “Sẽ không, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, thiết lập của chúng ta đã uốn nắn rất ổn rồi, hơn nữa trong kịch bản cũng có đoạn tình tiết này, tuy rằng chi tiết không giống nhau nhưng trăm sông vẫn đổ về một biển.”
Trong kịch bản gốc quả thực có một cảnh Tần Lý phát hiện ra ảnh chụp, “Trình Mộc Quân” vừa gãy chân vừa thất tình, cả ngày sa sút mượn rượu tiêu sầu.
Tần Lý vì đạo nghĩa và tình cảm nên cũng không thể bỏ mặc đối phương, còn bởi vì chuyện này mà cãi nhau với Tống Cảnh Thần nhiều lần, nhưng đến một ngày nọ bức ảnh này bị Tần Lý nhìn thấy.
Tần Lý trong kịch bản gốc cũng không tức giận đến vậy, bởi vì “Trình Mộc Quân” không làm ba cái chuyện cải tạo Tần Lý giống bạn trai cũ.
Ngược lại, áy náy duy nhất còn lại của Tần Lý với “Trình Mộc Quân” vì bức ảnh này mà không còn nữa, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với “Trình Mộc Quân”, sau đó toàn tâm toàn ý yêu Tống Cảnh Thần.
“Màn trình diễn tức thì của tôi lúc nãy là dùng lý luận biểu diễn nhập vai lúc trước kết hợp với thiết lập nhân vật mà phát huy đó, cũng được lắm chứ hả.”
Hệ thống: “Ha.”
Trình Mộc Quân không tức giận chút nào: “Đừng cười lạnh, không thấy thanh tiến trình xác nhận tôi đang đi đúng đường sao?” Đợi suốt mười lăm phút vẫn không có xe nào chịu nhận đơn.
Cũng đúng, ở chỗ hoang vắng này ai biết ngồi xe là người hay quỷ.
“Cái, cái gì!” Du Thiếu Ninh kinh ngạc hoảng loạn đứng lên, ngực phập phồng mấy bận mới sắp xếp được ngôn ngữ: “Cậu thấy ở đâu? Cậu và Trình Mộc Quân chia tay là vì chuyện này sao?”
Nói đến thanh tiến trình hệ thống không thể cãi lại, nó cáu kỉnh: “Cậu đừng quá đắc ý, ở vùng dã ngoại hoang vu như vầy thì cậu nên nghĩ cách trở về đi.”
Tần Lý đột nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn Du Thiếu Ninh, toàn thân như muốn toát ra sương mù đen đặc.
Trình Mộc Quân: “Ngoan, chuyện này không cần cậu lo lắng, xã hội hiện đại đương nhiên là phải lên mạng đặt xe.” Hai người im lặng đối ẩm, Du Thiếu Ninh vốn là người nói nhiều, không chịu được bầu không khí kỳ quái này, hắn mở miệng hỏi: “Tôi nói này, cậu bị sao vậy, lúc nãy chơi bóng mà cứ như ăn trúng thuốc nổ ấy?”
Hệ thống: “Hừ.” Tần Lý nhận menu rượu, chăm chú xem một lát lại nói: “Thôi, không cần, cho tôi một ly nước là được, cảm ơn.”
Trời lúc này đã khuya nên Trình Mộc Quân không trêu chọc hệ thống nữa, lấy điện thoại di động ra gọi xe.
Trình Mộc Quân không tức giận chút nào: “Đừng cười lạnh, không thấy thanh tiến trình xác nhận tôi đang đi đúng đường sao?”
Đợi suốt mười lăm phút vẫn không có xe nào chịu nhận đơn.
Cũng đúng, ở chỗ hoang vắng này ai biết ngồi xe là người hay quỷ.
Du Thiếu Ninh thấy Tần Lý ngoan cố hồ đồ bèn kích động.
Trình Mộc Quân không phục, chuẩn bị cho thêm mấy trăm đồng tiền thưởng nữa, có trọng thưởng ắt có dũng phu.
Nhưng nhà dột còn gặp mưa đêm, y còn chưa kịp nhấn xác nhận điện thoại đã hết pin.
Hắn thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới Tống Cảnh Thần sẽ làm những chuyện như thế này.
Lisa đợi một lát không thấy người bị đuổi ra mới cúi đầu gửi WeChat.
Tự động tắt máy.
Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm màn hình di động đen thui, than thở một tiếng trong đầu: “Toi rồi toi rồi, làm sao đây, hệ thống, cậu cũng là AI mà, giúp tôi gọi xe đi, nhanh lên.” Chuyện không đơn giản đến thế.”
Hệ thống trợn tròn đôi mắt không tồn tại: “Tôi không có chức năng này, cảm ơn, hơn nữa tôi không thể can thiệp vào đồ vật của thế giới này, thế giới này vốn dĩ đã yếu lắm rồi, tôi còn đụng tay đụng chân nữa nó sụp đổ luôn thì sao.” Chỉ cần ba chữ này xuất hiện trong đầu là lòng hắn không khỏi đau nhói.
Tần Lý nhấn đèn phục vụ, muốn tiếp viên hàng không mang rượu tới đây.
Trình Mộc Quân: “Có cậu thì làm được gì chứ!” Động tác Tần Lý ngừng lại, sâu xa nhìn hắn một lát mới vươn tay chạm lon.
Hệ thống: “……” Du Thiếu Ninh giật mình, sống lưng lạnh toát, trực giác khiến hắn nhận ra nếu mình không nói gì đó, rất có thể sẽ hắn sẽ ăn một quả đấm sắt của Tần Lý mà đã lâu chưa được nếm lại.
Không còn cách nào khác, Trình Mộc Quân đành phải đi bộ dọc theo quốc lộ, đang đi thì trên trời xẹt qua một tia chớp, sau đó là tiếng sấm rền vang.
Du Thiếu Ninh: “???” Hả? Không phải đang nói vấn đề tình cảm à? Sao lại quay xe nói sang chuyện công việc rồi?
Cơn gió quyện mùi nước mưa thổi tới, mưa to sắp đến rồi.
Chủ tịch Tần suốt hai ngày không hề ra khỏi văn phòng, cơm gọi đến cũng không ăn.”
Trình Mộc Quân hối hận biết vậy đã chẳng làm: “Đáng ra tôi phải lì lợm la liếm ôm Tần Lý mới đúng, ít nhất cũng phải về khách sạn đã rồi chia tay!” Không còn cách nào khác, Trình Mộc Quân đành phải đi bộ dọc theo quốc lộ, đang đi thì trên trời xẹt qua một tia chớp, sau đó là tiếng sấm rền vang.
Hệ thống hết sức vui mừng: “Quả báo đó, chuyện tốt cậu làm ông trời cũng không chấp nhận được.” Hết thảy những điều này đều là do Trình Mộc Quân ảnh hưởng, sinh hoạt của hắn mỗi một chi tiết mỗi một thói quen đều nằm trong sự kiểm soát âm thầm của Trình Mộc Quân.
Tiếc là nước đổ khó hốt gương vỡ khó lành, Tần Lý bị kích thích bỏ đi cũng không dỗ về được, Trình Mộc Quân chỉ đành tiếp tục bước đi một cách đáng thương.
Trình Mộc Quân không phục, chuẩn bị cho thêm mấy trăm đồng tiền thưởng nữa, có trọng thưởng ắt có dũng phu.
Nhưng nhà dột còn gặp mưa đêm, y còn chưa kịp nhấn xác nhận điện thoại đã hết pin.
Chưa được bao xa cuối đường có đèn xe sáng lên, Trình Mộc Quân đang định mặt dày đón xe thì chiếc xe kia lặng yên không tiếng động ngừng lại.
Tần Lý trực tiếp cắt ngang ngụy biện của hắn: “Không cần gạt tớ, làm bạn bè nhiều năm như vậy, bụng cậu nghĩ gì không che giấu được tớ.”
Trình Mộc Quân run lên: “Hệ thống, cậu, cậu chắc là tôi sẽ không bị giết người cướp của chứ?”
Hệ thống: “Nếu như cậu hoàn toàn dựa theo lộ tuyến ban đầu để đi thì chắc chắn có thể sống đến khi cốt truyện kết thúc, bây giờ là nghiệp của cậu đó, hừ.” Nói đến thanh tiến trình hệ thống không thể cãi lại, nó cáu kỉnh: “Cậu đừng quá đắc ý, ở vùng dã ngoại hoang vu như vầy thì cậu nên nghĩ cách trở về đi.”
Trình Mộc Quân không phục: “Cậu có chắc giờ tôi ngỏm củ tỏi thì Tần Lý sẽ không vì cái chết của tôi mà thấy tội lỗi cả đời khiến tuyến cốt truyện lần nữa sụp đổ không, tiến độ 99% còn chưa sửa xong hoàn toàn đâu.” Tần Lý không để ý đến hắn, trực tiếp đứng dậy, cởi áo khoác, tháo cà vạt rồi xắn tay áo lên.
Du Thiếu Ninh thấy thế chỉ có thể liều mình bồi quân tử.
Hệ thống: “Có lý, để coi có thể xin cho cậu bàn tay vàng bị đâm không chết linh tinh gì đó không.”
Trình Mộc Quân:…Không cần đâu.
Thật ra y chọc hệ thống cho vui thôi, lúc chiếc xe kia dừng lại Trình Mộc Quân đã nhận ra đó là xe công vụ của công ty chi nhánh.
Quả nhiên, cửa ghế lái mở ra, một người đàn ông trung niên chất phác đôn hậu bước xuống, là tài xế Vương của công ty.
Hắn nói còn chưa dứt lời lại cầm lon bia bên cạnh lên uống.
“Trợ lý Trình, lên xe đi.” Thật ra y chọc hệ thống cho vui thôi, lúc chiếc xe kia dừng lại Trình Mộc Quân đã nhận ra đó là xe công vụ của công ty chi nhánh.
Trình Mộc Quân: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Sau khi lên xe tài xế Vương rất săn sóc bật hệ thống sưởi lên: “Có phải lạnh lắm không, thành phố ven biển là vậy đó, thời tiết thay đổi rất nhanh.” Du Thiếu Ninh bị khí thế của hắn dọa cho cơn say bay hết một nửa: “Tớ, không có gì, tớ nói bậy, cậu đừng coi là thật, thì, con người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, với nhan sắc đó của trợ lý Trình, nhiều người thích cậu ấy thì cũng không có gì lạ mà.”
Hơi ấm bao phủ truyền đến, Trình Mộc Quân lúc này mới cảm thấy cơ thể hơi đông cứng của mình sống lại, y hỏi: “Tài xế Vương, sao chú biết tôi ở đây?” Tần Lý nhắm mắt lại, hạ ghế dựa xuống.
Có lẽ do quá mệt mỏi, đã hai ngày hai đêm hắn không ngủ, đầu óc Tần Lý rối ren nhưng hắn vẫn mơ màng ngủ mất.
Tài xế Vương: “Sếp Trương bảo tôi tới đón.”
Trình Mộc Quân không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ là quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Y và sếp Trương không có quan hệ cá nhân, đối phương cũng không có khả năng biết y ở đây.
Mãi đến khi y lướt Weibo nhìn thấy một cái hot search kỳ quái.
Người biết, chỉ có Tần Lý.
***
Du Thiếu Ninh biết chuyện gì đang xảy ra, hắn biết được hai người đã chia tay từ chỗ Trình Mộc Quân, nhưng tình huống cụ thể thế nào thì Trình Mộc Quân không chịu nói.
Tần Lý cùng ngày trở lại thành phố A, hắn không cách nào khống chế cảm xúc của mình, những ý nghĩ hung ác bất tận cứ hiện lên trong lòng.
Hắn gần như chạy trốn lên máy bay, lúc cất cánh Tần Lý thậm chí còn cảm thấy hoảng hốt, một lần nữa trải qua cảm giác không thể áp chế được dã thú bên trong cơ thể mình như thời niên thiếu.
Không được lái xe quá tốc tộ, tuyệt không uống quá nhiều rượu trừ khi cần thiết, không được hút thuốc lá…
Trình Mộc Quân…
Chỉ cần ba chữ này xuất hiện trong đầu là lòng hắn không khỏi đau nhói.
Tần Lý nhấn đèn phục vụ, muốn tiếp viên hàng không mang rượu tới đây.
Hệ thống: “Nếu như cậu hoàn toàn dựa theo lộ tuyến ban đầu để đi thì chắc chắn có thể sống đến khi cốt truyện kết thúc, bây giờ là nghiệp của cậu đó, hừ.”
Tiếp viên hàng không đến hỏi: “Thưa ngài, xin hỏi ngài cần gì ạ?”
Tần Lý: “Cho tôi một ly rượu.” Lisa còn muốn hỏi lại nhưng thấy cửa phòng Tần Lý mở ra.
“Vâng, đây là danh sách, ngài muốn loại nào?” Ảnh của Trình Mộc Quân… và bạn trai cũ.”
Tần Lý nhận menu rượu, chăm chú xem một lát lại nói: “Thôi, không cần, cho tôi một ly nước là được, cảm ơn.”
Trò chơi nhỏ này tương tự như parkour*, biến một trạch nam kỹ thuật có gu xấu ói mặc áo thun quần đùi thành một doanh nhân tinh anh.
Trừ phi công việc bắt buộc, Tần Lý cũng không thói quen uống rượu.
Hắn nhìn chằm chằm vào cao tốc trống trải trước mặt, chân ga dần dần giẫm xuống dưới cùng.
Tiếng động cơ gầm rú vang lên, vận tốc trên đồng hồ tốc độ không ngừng vọt cao.
Đoạn thời gian gây dựng sự nghiệp kia, hắn đã từng uống rượu nhiều đến nỗi mắc bệnh dạ dày, Trình Mộc Quân phải tốn rất nhiều tâm tư từng chút dưỡng dạ dày hắn tốt lên.
Không phải vì Tống Cảnh Thần, cũng không phải vì hợp đồng bao dưỡng thế thân gì đó, mà là ảnh chụp.
Trình Mộc Quân, lại là Trình Mộc Quân, cậu ấy chẳng qua… coi mày thành thế thân mà thôi.
Tần Lý nhắm mắt lại, hạ ghế dựa xuống.
Có lẽ do quá mệt mỏi, đã hai ngày hai đêm hắn không ngủ, đầu óc Tần Lý rối ren nhưng hắn vẫn mơ màng ngủ mất.
Hắn cuống quít giải thích: “Sao có thể, tuyệt đối không phải tớ, tớ thấy tội lỗi với trợ lý Trình lắm rồi, sao còn có thể dùng chuyện này đi kích thích cậu ấy.”
Trong hình ảnh sáng tối đan chéo hỗn loạn, thứ duy nhất còn rõ ràng chính là khuôn mặt của Trình Mộc Quân, Tần Lý không muốn nhìn y, muốn tỉnh dậy nhưng cố tình lại say mê đắm chìm trong đó.
Vài ba câu bàn giao công việc xong Tần Lý xoay người: “Đi thôi, tìm một chỗ nói chuyện.”
Hai tiếng sau, tới thành phố A.
Tần Lý siết chặt tay lái, lần thứ hai khởi động ô tô, phóng về hướng công ty.
Xe của Tần Lý vứt trong bãi đậu xe, hắn tìm xe, khởi động máy, lái xe về nhà theo đường cao tốc sân bay.
Trong hình ảnh sáng tối đan chéo hỗn loạn, thứ duy nhất còn rõ ràng chính là khuôn mặt của Trình Mộc Quân, Tần Lý không muốn nhìn y, muốn tỉnh dậy nhưng cố tình lại say mê đắm chìm trong đó.
Bây giờ đã gần hai giờ đêm, đường rất vắng, tâm trạng nặng nề gấp gáp cần được giải tỏa ngay.
Hắn nhìn chằm chằm vào cao tốc trống trải trước mặt, chân ga dần dần giẫm xuống dưới cùng.
Tiếng động cơ gầm rú vang lên, vận tốc trên đồng hồ tốc độ không ngừng vọt cao.
Bia mua tới nhanh chóng uống cạn, vốn dĩ tửu lượng Du Thiếu Ninh đã không cao, uống nhiều quá lại bắt đầu nói lung tung.
70, 80, 90, 100…
Tần Lý ngừng lại, tùy ý ném trái bóng qua một bên, đi tới ngồi xuống, cầm lon bia lên ngửa đầu nốc ừng ực.
Đến lúc sắp vượt qua tốc độ cho phép Tần Lý đột nhiên đạp phanh.
Chiếc xe tấp vào lề rồi dừng lại, hắn nhìn chòng chọc về phía trước, bất động như pho tượng một hồi lâu, sau đó hung hăng nện mạnh vào tay lái.
Không được lái xe quá tốc tộ, tuyệt không uống quá nhiều rượu trừ khi cần thiết, không được hút thuốc lá…
Hồi nhỏ sức khỏe Tống Cảnh Thần rất kém, lại vì màu tóc quá nhạt mà hay bị bắt nạt trong trường, thế nên nhóm người bọn họ đã quen chăm sóc Tống Cảnh Thần.
Hết thảy những điều này đều là do Trình Mộc Quân ảnh hưởng, sinh hoạt của hắn mỗi một chi tiết mỗi một thói quen đều nằm trong sự kiểm soát âm thầm của Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân.
Cơn gió quyện mùi nước mưa thổi tới, mưa to sắp đến rồi.
Trình Mộc Quân!
Tần Lý siết chặt tay lái, lần thứ hai khởi động ô tô, phóng về hướng công ty.
Đến lúc sắp vượt qua tốc độ cho phép Tần Lý đột nhiên đạp phanh.
Chiếc xe tấp vào lề rồi dừng lại, hắn nhìn chòng chọc về phía trước, bất động như pho tượng một hồi lâu, sau đó hung hăng nện mạnh vào tay lái.
***
Vài ngày sau, ở công ty.
Du Thiếu Ninh mới vừa ra khỏi thang máy đã thấy Lisa nôn nóng tiến lên đón.
“Giám đốc Du.” Hai người thành thạo trèo tường vào, đến ngồi bên mép sân bóng rổ, dưới trụ bóng rổ có một quả bóng do một học sinh bất cẩn nào đó để lại.
Du Thiếu Ninh thấp giọng hỏi: “Tình huống thế nào?”
Lisa: “Chủ tịch Tần suốt hai ngày không hề ra khỏi văn phòng, cơm gọi đến cũng không ăn.” Không hiểu sao những lời này nghe vào lại có mấy phần sát ý.
Cô cau mày thở dài: “Lúc tôi lén gọi điện thoại cho trợ lý Trình bị chủ tịch Tần nghe thấy, ngài hình như rất tức giận, nói trợ lý Trình sắp từ chức rồi, không cần tìm cậu ấy.” Trình Mộc Quân ở khách sạn vài ngày, ngủ đến khi tự tỉnh, thấy chán thì chơi vài ván game.
Du Thiếu Ninh: “Trợ lý Trình muốn từ chức?”
Lisa: “Cái này tôi không rõ lắm, chủ tịch Tần cũng không thông báo cho bên nhân sự tuyển người, có lẽ cãi nhau nên thuận miệng nói vậy thôi, chủ yếu là trạng thái của chủ tịch Tần không hề bình thường, ngài là bạn tốt của chủ tịch, đi khuyên ngài ấy đi.”
Du Thiếu Ninh vốn định tìm một quán bar yên tĩnh hoàn cảnh tốt nói chuyện phiếm, không ngờ chạy được nửa đường lại đột nhiên nghe Tần Lý nói: “Đến sân bóng rổ trường trung học số 11.”
Du Thiếu Ninh gật đầu, bước vào văn phòng Tần Lý.
Hắn không nhắc đến chuyện Trình Mộc Quân, hắn tự biết không quá thích hợp.
Lisa đợi một lát không thấy người bị đuổi ra mới cúi đầu gửi WeChat.
Sau một lúc lâu hắn lại không đầu không đuôi mà nói: “Lần đầu tiên tớ và Trình Mộc Quân cãi nhau, là vì em ấy tìm thấy mấy bức thư trước kia tớ viết cho Tống Cảnh Thần trong phòng cậu ta.”
Lisa: [Trợ lý Trình, giám đốc Du vào rồi, hẳn là không có việc gì.]
Trình Mộc Quân: [Tốt, phiền cô quá, thuốc dạ dày chủ tịch Tần thường dùng cất trong ngăn kéo của tủ đầu giường trong phòng nghỉ.]
Lisa: [Được… Trợ lý Trình, cậu thật sự muốn từ chức sao?]
Trình Mộc Quân: [Ừ, về sau vất vả cho cô rồi.]
Lisa còn muốn hỏi lại nhưng thấy cửa phòng Tần Lý mở ra.
Tống Cảnh Thần? Du Thiếu Ninh bỗng nhiên nhớ tới cuộc điện thoại kỳ lạ của Trình Mộc Quân mấy ngày trước, chẳng lẽ hai người kia hoàn toàn chấm hết là vì bức ảnh đó sao?
Du Thiếu Ninh bước ra trước, theo sau chính là Tần Lý.
“Chủ tịch Tần.” Lisa buông di động, tiến lên đón.
Tần Lý gật đầu: “Tôi tan tầm trước, có chuyện gì thì bảo bọn họ tìm phó chủ tịch Trịnh.”
“Vâng.”
Vài ba câu bàn giao công việc xong Tần Lý xoay người: “Đi thôi, tìm một chỗ nói chuyện.”
Du Thiếu Ninh thật ra có hơi kinh ngạc, lúc hắn đi vào chưa nói được mấy câu Tần Lý đã trực tiếp đồng ý tìm một chỗ thư giãn với hắn.
Người biết, chỉ có Tần Lý.
Hai người lên xe, Du Thiếu Ninh lái xe, Tần Lý ngồi ở ghế phó lái.
Du Thiếu Ninh vốn định tìm một quán bar yên tĩnh hoàn cảnh tốt nói chuyện phiếm, không ngờ chạy được nửa đường lại đột nhiên nghe Tần Lý nói: “Đến sân bóng rổ trường trung học số 11.”
Trường trung học số 11 là trường cấp ba của bọn họ, Du Thiếu Ninh tuy không biết vì sao Tần Lý lại đột nhiên nhớ tới chỗ đó, nhưng giờ người nào thất tình người đấy lớn nhất.
Sau khi lên xe tài xế Vương rất săn sóc bật hệ thống sưởi lên: “Có phải lạnh lắm không, thành phố ven biển là vậy đó, thời tiết thay đổi rất nhanh.”
Hắn không dám ý kiến ý cò, đánh tay lái chạy về hướng trường trung học số 11.
Xuống xe, Du Thiếu Ninh còn tri kỷ đến quầy bán đồ ăn vặt mua vài lon bia.
Bây giờ là thời gian nghỉ nên ngôi trường vắng tanh không có mấy mống người, chỉ có ngọn đèn hành lang mờ ảo vẫn còn sáng trong tòa nhà dạy học.
Bây giờ là thời gian nghỉ nên ngôi trường vắng tanh không có mấy mống người, chỉ có ngọn đèn hành lang mờ ảo vẫn còn sáng trong tòa nhà dạy học.
Hai người thành thạo trèo tường vào, đến ngồi bên mép sân bóng rổ, dưới trụ bóng rổ có một quả bóng do một học sinh bất cẩn nào đó để lại.
Còn chưa bắt đầu uống Tần Lý bỗng nhiên nói: “Chơi một trận đi.” Công việc ở thành phố B đã chấm dứt, Trình Mộc Quân còn ăn vạ ở B thành không về, dù sao thì cốt truyện trong khoảng thời gian này không cần y xuất hiện.
Du Thiếu Ninh sửng sốt một chút: “Đã lâu không chơi rồi, bây giờ tay già chân yếu, rất dễ bị thương.”
Tần Lý không để ý đến hắn, trực tiếp đứng dậy, cởi áo khoác, tháo cà vạt rồi xắn tay áo lên.
Du Thiếu Ninh thấy thế chỉ có thể liều mình bồi quân tử.
Du Thiếu Ninh không cho là đúng: “Cho dù có nhớ thì sao, nằm bên cạnh cậu ấy là cậu, có thể ôm hôn cậu ấy cũng là cậu, cái này còn mạnh hơn bất cứ thứ gì.”
Hai kẻ ra ngoài xã hội đã lâu, cứ như vậy mặc quần tây giày da chẳng ra ngô ra khoai gì mà chơi bóng.
Chơi một hồi Du Thiếu Ninh phát giác ra có điều không ổn.
Hai kẻ ra ngoài xã hội đã lâu, cứ như vậy mặc quần tây giày da chẳng ra ngô ra khoai gì mà chơi bóng.
Chơi một hồi Du Thiếu Ninh phát giác ra có điều không ổn.
Hắn tưởng đây là trận bóng tìm lại thanh xuân giữa những người bạn, nào ngờ lại là hắn đơn phương bị ngược.
Chỉ trong vài hiệp ngắn ngủi, xương sườn của Du Thiếu Ninh bị đụng ít nhất mười lần, giờ phút này đang đau âm ỉ, cảm giác cứ như bị hành hung.
Nhưng nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Tần Lý có vẻ không giống cố ý.
Du Thiếu Ninh khẽ cắn môi, xoa nhẹ xương sườn đau đớn một chút, lần thứ hai liều mình bồi quân tử.
Vài phút trôi qua.
“…Được rồi, chuyện là như vầy.”
“Ưm ——” Du Thiếu Ninh bị