Gió đêm lùa vào cánh cửa sổ sát đất vừa nãy mở ra vẫn chưa đóng lại, rèm cửa sổ màu trắng phất lên rồi hạ xuống cuốn thêm một ít lạnh lẽo.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu híp mắt nhìn mắt ban công, cảm thụ hơi thở thực vật do gió đêm mang đến, sau đó cậu lại cúi đầu cẩn thận sửa lại tóc mái lộn xộn của Tần Lý, ngón tay mảnh khảnh theo vầng trán lướt đến sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và đường cong quai hàm sắc bén.
Cuối cùng, bàn tay dừng lại bên cổ.
Hệ thống: “Dừng tay!”
Trình Mộc Quân không hề phản ứng, tiếp tục vuốt ve xương quai xanh của Tần Lý rồi mới hỏi: “Làm gì mà ngạc nhiên hoảng hốt vậy?”
Hệ thống run bần bật: “Tôi tưởng cậu định bóp chết Tần Lý, biểu cảm vừa nãy của cậu y như một tên biến thái í……”
Trình Mộc Quân khó hiểu nói: “Sao cậu lại cảm thấy tôi muốn bóp chết hắn.”
Hệ thống: “Cậu cười rộ lên không giống em ấy gì đó, mấy câu quá đáng như vậy dù cậu không có tim thì cũng sẽ tức giận mà đúng không?”
“Không, cậu sai rồi, tôi không tức giận, đây chỉ là giao dịch công bằng.
Cậu xem, Tần Lý đẹp trai thế cơ mà, người đẹp thì làm gì cũng đúng.
Tôi làm sao có thể tức giận được?”
Quả thực, Trình Mộc Quân chẳng hề thấy giận chút nào.
Tần Lý cho Trình Mộc Quân một không gian tưởng tượng về vẻ đẹp hoàn mỹ, làm thành giao dịch, cho dù là Trình Mộc Quân không có ký ức thì cũng chưa từng vì những lời này mà tức giận.
Chuyện xảy ra vào năm thứ ba bọn họ ký hợp đồng, Trình Mộc Quân trở thành trợ lý Tần Lý được ba tháng.
Bọn họ vẫn còn chưa dọn về ở chung, sau một lần xã giao Trình Mộc Quân đưa Tần Lý về nhà.
Tần Lý uống say, Trình Mộc Quân là trợ lý tất nhiên làm hết trách nhiệm giúp tắm rửa thay quần áo ngủ rồi đưa lên giường.
Lúc chuẩn bị rời đi Tần Lý nhìn cậu, giơ tay nhéo nhéo mặt Trình Mộc Quân sau đó nói một câu.
“Lúc cậu cười rộ lên không giống cậu ấy chút nào.”
Trình Mộc Quân sửng sốt một lát, rất nhanh đã hiểu được ý tứ của hắn.
Cậu đã sớm biết trong lòng Tần Lý có một mối tình đầu, cũng biết Tần Lý ký hợp đồng với cậu là vì muốn tìm kiếm hình bóng người nào đó từ trên người mình.
Trình Mộc Quân đương nhiên không thèm để ý, ai cũng đều làm theo nhu cầu của mình cả thôi.
Trong nháy mắt cậu nhận ra mình thực hiện chưa tốt nghĩa vụ trên hợp đồng, hẳn là cậu phải nghiên cứu nhiều thêm đặc thù của bạch nguyệt quang Tần Lý, làm nghề nào thì phải yêu nghề đó, như vậy mới công bằng với Tần Lý.
Về sau Trình Mộc Quân bắt đầu tập trung dốc lòng nghiên cứu chiến lược thế thân.
Trình Mộc Quân cẩn thận nghiền ngẫm tâm thái của Tần Lý, lập ra kế hoạch cụ thể, diện mạo có thể không cần quá giống nhưng mấy động tác thói quen nhỏ phải làm càng giống càng tốt.
Tư liệu về Tống Cảnh Thần hầu như không tìm được từ chỗ Tần Lý.
Trình Mộc Quân phải tìm từ chỗ Du Thiếu Ninh và bên trang web trường của hắn, xem được rất nhiều ảnh chụp, còn có một chút miêu tả tưởng tượng tình cảm động lòng của Du Thiếu Ninh thời niên thiếu các kiểu.
Cho nên Du Thiếu Ninh cầm ảnh chụp uy hiếp cậu Trình Mộc Quân cũng hoàn toàn không tức giận.
Dù sao thì trong mấy năm nay hắn ta cũng trợ giúp cậu không ít.
Trình Mộc Quân tiếp tục dùng ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng hoàn mỹ của Tần Lý, giọng điệu như gió thoảng mây bay mà kể lại chuyện xảy ra lúc ấy.
Hệ thống nghe được trợn mắt há hốc mồm, suýt chút nữa tự tắt nguồn: “Cậu… cậu đúng là một kẻ tàn nhẫn.”
Trình Mộc Quân: “Cảm ơn đã khen.”
“!”
Có lẽ là quả báo, Trình Mộc Quân đang đứng bỗng nhiên thấy trời đất quay cuồng một trận, lúc lấy lại tinh thần cậu đã bị kéo ngã nhào trên giường.
Tần Lý lại sinh tật, lúc hắn uống say cực kỳ bám người, thích ôm người ta ngủ mà ôm kiểu chặt muốn chết không cho người ta thở ấy.
Trình Mộc Quân chống tay định nhấc người lên lại bị kéo xuống, đối phương thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước mà trở mình đè lên người cậu.
Khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại, chóp mũi dán vào nhau, hơi thở triền miên.
Trình Mộc Quân: “……” Cậu thầm trợn mắt, cũng không biết Tần Lý ăn gì mà sức lực lại lớn kỳ quái như vậy.
Tần Lý: “Sao cậu không nói lời nào? Vì sao vừa nãy cậu cười với Du Thiếu Ninh?”
Trình Mộc Quân dịu dàng nói nói: “Ngoan, lần sau không cười nữa.”
Giọng điệu như dỗ dành con nít nhưng Tần Lý lại cực kỳ hưởng thụ, hắn được xoa dịu nên hơi buông lỏng tay ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân hồi lâu, hàng mi dày rậm khiến ánh mắt hắn thoạt nhìn vừa thâm tình lại sầu muộn.
“Ưm.”
Tần Lý nặng nề hôn một cái, môi hai người dán sát vào nhau nhưng lại không có động tác gì tiếp theo.
Lúc Trình Mộc Quân hao hết kiên nhẫn nghiêng đầu muốn tránh đi lại nghe đối phương lên tiếng.
“Cười một cái đi.”
Giọng điệu playboy chòng ghẹo mỹ nhân khiến Trình Mộc Quân cực kỳ không thích.
Cậu không thích bộ dáng Tần Lý nhuốm mùi người như vậy.
Nhàm chán.
Nhưng mà bộ dáng tóc mái tán loạn của đối phương cũng có một phen phong vị khác.
Nhìn vào điểm này thì Trình Mộc Quân miễn cưỡng có thể nhịn được, cậu vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng vỗ Tần Lý, cảm nhận cơ bắp săn chắc dưới lòng bàn tay.
Hôm nay Tần Lý không tập thể dục, vì một dáng người đẹp mắt ngày mai cậu phải đốc thúc hắn tập thêm, không thể vì bạch nguyệt quang trở về mà bỏ bê rèn luyện được.
Trình Mộc Quân bâng quơ suy nghĩ, mãi đến khi cơn say của Tần Lý hoàn toàn dâng lên, cơ thể nặng nề đè xuống.
Vài giây sau tiếng thở đều đều vang lên bên tai.
Cậu đợi một lúc mới giơ tay xốc người qua một bên, đứng dậy trở lại phòng mình.
Hệ thống vốn dĩ đã thủ sẵn tinh thần sẽ mosaic* dài dài, không ngờ nhanh như vậy đã được thả ra, kinh ngạc hỏi: “Sao thế? Các cậu vậy mà không ngủ với nhau sao?”
⌕ Mosaic
Trình Mộc Quân: “Uống say rồi thì còn làm gì nổi nữa, ngủ chung ngủ không được đâu, phiền lắm.”
Hệ thống: “……”
**
Tống Cảnh Thần ngủ không ngon.
Căn phòng trên lầu hai rất sạch sẽ, đồ gia dụng đều là những món quen thuộc thời niên thiếu nhưng dù sao cũng là đồ cũ đã nhiều năm, trong không khí vẫn có cảm giác bụi bặm lâu ngày không có người ở.
Tống Cảnh Thần nằm trên giường cảm thấy mình giống như một đống rác bị cuốn vào lớp bụi ký ức khiến anh cực kỳ khó chịu.
Thật ra cảm giác khó chịu từ lúc tối hôm qua thấy Trình Mộc Quân sửa sang tóc cho Tần Lý đã bắt đầu.
Tần Lý mà Tống Cảnh Thần quen biết và hiểu rõ, là Tần Lý mười mấy năm trước, là thiếu niên nhiệt huyết và liều lĩnh với tuổi trẻ đầy sức sống.
Tần Lý khi đó sẽ không cho phép người khác tùy ý chạm vào tóc hắn.
Cho dù đó là Tống Cảnh Thần hắn cũng sẽ có chút không kiên nhẫn tránh đi, sau đó lại ngượng ngùng xin lỗi.
Đúng rồi, lúc ấy hắn nói: “Cảnh Thần, xin lỗi, là thói quen thân thể thôi, tớ không phải cố ý.”
Vậy bây giờ tại sao lại có thể lộ ra vẻ mặt không hề phòng bị cho người khác chạm vào.
Tống Cảnh Thần có chút bất an, loại này bất an khiến anh phải thức dậy từ rất sớm dù vẫn rất mệt mỏi sau chuyến đi dài.
Sau khi dậy anh đi xuống lầu, lúc bước đến phòng ăn thì nghe thấy tiếng động trong phòng bếp.
Trình Mộc Quân đang chuẩn bị bữa sáng.
Tối hôm qua cậu bị Tần Lý túm không chịu buông tay, dỗ xong cũng tốn một đoạn thời gian, về phòng lên giường nằm ngủ đã là 3 giờ sáng nên hôm nay dậy hơi muộn so với ngày thường.
Tần Lý không thích người lạ ở trong phòng mình, vệ sinh trong nhà đều do người giúp việc dọn dẹp theo giờ, thời gian còn lại chỉ có hai người bọn họ.
Cậu mở tủ lạnh nhìn thấy chiếc bánh sandwich tối hôm qua Du Thiếu Ninh cho, vừa vặn có thể lấy làm bữa sáng, lại pha thêm ly cà phê nữa là xong.
“Trợ lý Trình, cậu làm bữa sáng sao?”
Trình Mộc Quân quay đầu lại thấy Tống Cảnh Thần đang mặc bộ quần áo ở nhà mềm mại, quầng mắt có chút xanh xao, có vẻ ngủ không ngon.
Trình Mộc Quân hỏi: “Ngài Tống uống latte hay là kiểu Mỹ?”
Tống Cảnh Thần cười cười: “Không cần đâu, cảm ơn, buổi sáng tôi không có thói quen uống cà phê.
Tiểu Lý cậu ấy…… hiện tại thích ăn bữa sáng kiểu Tây sao?”
Tay cầm ly của Trình Mộc Quân hơi dừng lại một chút, nghẹn lại mấy lời định nói, một màn hình ảo chứa đầy dòng chữ hiện ra trong đầu cậu.
Hệ thống: “Nhắc nhở, cốt truyện trọng điểm, kiến nghị dựa theo kịch bản hoàn thành.”
Trình Mộc Quân vẻ mặt bất biến buông ly xuống, nhanh chóng xác nhận suất diễn của mình.
Bước tiếp theo chính là không chút dấu vết thị uy trước mặt chân mệnh thiên tử Tống Cảnh Thần, chèn ép đối phương.
Trình Mộc Quân sửa miệng nói tiếp: “Đúng vậy, ba bữa của chủ tịch Tần đều do tôi chuẩn bị, công việc ngài ấy rất bận nên cân bằng dinh dưỡng rất quan trọng.”
Tống Cảnh Thần tựa hồ cũng không để ý, cười uyển chuyển mà nói: “Trù nghệ của tôi cũng không tệ lắm, vẫn còn nhớ buổi sáng Tiểu Lý thích ăn mì, nếu không thì để tôi làm cho?”
Trình Mộc Quân cứng rắn từ chối: “Không cần, sáng nào chủ tịch Tần cũng ăn sandwich uống cà phê, ngài ấy chưa bao giờ tỏ vẻ bất mãn.”
Tống Cảnh Thần cười cười nói: “Cậu ấy rất sợ gây phiền phức cho người ngoài, dù sao làm bữa sáng cũng rất tốn công, sandwich cũng có thể tạm chấp nhận nhưng trong lòng cậu ấy hẳn là vẫn là thích ăn chút đồ ăn nóng hổi.”
Nụ cười khéo léo, lời nói chặt chẽ.
Trình Mộc Quân nhíu mày, ném xuống một câu “Xin cứ tự nhiên” sau đó bưng sandwich và cà phê đi ra ngoài.
Cậu ngồi xuống bàn nhưng vẫn chậm chạp không ăn.
Hệ thống: “Cậu đang làm gì vậy?”
Trình Mộc Quân: “Chờ Tống Cảnh Thần làm bữa sáng chứ sao, có mì rồi ai muốn ăn sandwich để qua đêm.”
Hệ thống: “…… cậu xác định anh ta sẽ làm cho cậu sao?”
“Chờ xem.”
**
Lúc Tần Lý tỉnh lại đầu có hơi đau.
Rèm cửa trong phòng bị kéo bung chỉ để lại màn lụa mỏng trắng che khuất ánh sáng quá mức chói mắt.
Có lẽ là Trình Mộc Quân rời giường đã đến đây kéo tấm rèm che dày nặng ra.
Tần Lý đã quen với việc thức dậy theo cách nhẹ nhàng này.
Hắn đứng dậy lấy