Mì thật sự rất ngon.
Đáng tiếc vì kịch bản nên Trình Mộc Quân không thể ngon lành cành đào mà chén hết tô mì được.
Cậu tùy ý ăn vài đũa sau đó dùng một bộ dáng lơ đãng tâm trí bay tận đâu đâu đặt đũa xuống.
“Trợ lý Trình, có chuyện gì sao?” Tống Cảnh Thần hỏi.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu, miễn cưỡng cười một chút: “Không có khẩu vị.” Nói xong, như để che giấu vẻ mặt, cúi đầu lấy máy tính bảng ra bắt đầu làm việc.
Tần Lý không nhìn ra được sóng ngầm trào dâng trong đó, ngược lại theo thói quen hỏi cậu: “Trợ lý Trình, lịch trình làm việc hôm nay như thế nào?”
“Chín giờ sáng có một cuộc họp với bộ phận tài chính ở phòng họp số một……” Lúc Trình Mộc Quân vừa mở miệng âm thanh còn chút trúc trắc, nói được vài câu liền khôi phục bình thường, hoàn toàn nhập vai một trợ lý vạn năng.
Trình Mộc Quân diễn xong một màn thiết lập nhân cách phức tạp, bề ngoài nhìn như đang nghiêm túc đọc kỹ lịch trình trên máy tính bảng nhưng thật ra bên trong đang xác nhận kịch bản tiếp theo với hệ thống.
Sau vài lần hợp tác hệ thống rất ăn ý với cậu, không cần nhiều lời đã đưa kịch bản được đánh dấu trọng tâm ra.
[Lần đầu tiên Tống Cảnh Thần tới công ty Tần Lý, chủ tịch Tần lạnh lùng kiệm lời rất dịu dàng săn sóc anh khiến toàn bộ nhân viên công ty đều mở rộng tầm mắt, thậm chí bắt đầu ngầm thảo luận xem khi nào trợ lý Trình sẽ bị vứt bỏ.
Khi mấy nhân viên đang thảo luận với nhau trong phòng nghỉ bị Trình Mộc Quân nghe thấy, điều này khiến cậu càng bị kích thích hơn…]
Trình Mộc Quân phỉ nhổ: “Trong giờ làm việc lại ngồi lê đôi mách chuyện của sếp, cái công ty này sớm muộn gì cũng xong đời.” Tần Lý trầm mặc một lát: “Qua đây, Tống Cảnh Thần cần may lễ phục, tôi không hiểu mấy chuyện này.” Phỉ nhổ thì phỉ nhổ nhưng thiết lập tính cách nhân vật thì vẫn phải giữ.
Hệ thống: “Tiểu thuyết máu chó mà, nhân viên cũng đều là công cụ dùng để thúc đẩy tình cảm phát triển thôi, công việc gì đó đều là chất xúc tác làm nền thích thì có không thích thì có.”
“Được rồi.” Trình Mộc Quân tiếp thu giải thích: “Xem ra tiếp theo không có suất diễn của tôi đúng không, à không đúng, phải nói là nếu có tôi ở đây thì cảnh này sẽ không tiện diễn ra.” “… Thời gian hiện giờ không còn sớm nữa chủ tịch Tần, bữa sáng làm chậm trễ thời gian, nếu đi đường vòng đến đến công ty HQ ngài sẽ trễ họp.” Giọng điệu tường thuật đơn giản nhưng có chút âm u, đây là hiệu quả mà Trình Mộc Quân muốn tạo ra.
Nếu muốn để nhân viên nhìn thấy Tần Lý và Tống Cảnh Thần đang ngấm ngầm củi khô lửa bốc thì Trình Mộc Quân – kẻ thứ ba mà hiện diện ở đây chắc chắn sẽ không hiệu quả nữa. Tần Lý ăn xong bữa sáng, một hớp uống hết ly cà phê kiểu Mỹ đã nguội từ lâu, đứng dậy đến phòng vệ sinh súc miệng, sau đó trở mặc áo khoác vào rồi nhanh chóng rời đi. Trước kia cậu không thân với Du Thiếu Ninh, gặp mặt cũng không nói được mấy câu, cậu chưa từng nghĩ tính cách đối phương lại tinh tế tỉ mỉ như vậy, không hề tương xứng với bộ dáng chó điên lúc trước.
Dù sao thì hiện tại tính cách Tần Lý hơi khác so với nguyên tác ban đầu, ít nhất trước mặt Trình Mộc Quân hắn rất làm màu. “Cậu đến công ty HQ làm gì?” Hai người bọn họ, từ khi nào mà quan hệ đã tốt như vậy?
Nghe xong lời giải thích này hệ thống thở dài một tiếng: “Nhìn xem cậu tạo nghiệp gì kìa…” Du Thiếu Ninh là một người dám làm dám nhận, ngay lập tức hắn liền ngập ngừng xin lỗi: “Tôi, tôi xin…”
Tạo nghiệp của Trình Mộc Quân, chỗ nào cũng thấy. Giọng điệu Tần Lý hơi trầm xuống: “Cậu ăn trưa chưa?” Tống Cảnh Thần kéo cửa sau ra chui vào, lúc ngồi xuống còn nói lời cảm ơn: “Phiền cậu quá trợ lý Trình.”
Tỷ như hiện tại, Tần Lý đã quen vừa ăn sáng vừa nghe sắp xếp lình trình hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc, trong lòng ngoại trừ lát nữa 9 giờ mở cuộc họp thì chẳng còn nhớ đến chuyện gì khác.
Tần Lý ăn xong bữa sáng, một hớp uống hết ly cà phê kiểu Mỹ đã nguội từ lâu, đứng dậy đến phòng vệ sinh súc miệng, sau đó trở mặc áo khoác vào rồi nhanh chóng rời đi. Trình Mộc Quân lúng ta lúng túng hỏi hệ thống: “Hệ thống, cậu chắc chắn Tống Cảnh Thần là chân ái có thể khiến Tần Lý muốn chết muốn sống thậm chí không cần công việc sao?”
Làm một lèo lưu loát như nước chảy mây trôi. Trình Mộc Quân nhanh chóng nhập diễn, dùng giọng điệu quái gở nói chuyện: “Tôi đúng là trợ lý của chủ tịch, nhưng tôi không phải trợ lý của ngài Tống.” Việc này như chó ngáp phải ruồi, vừa lúc giúp Trình Mộc Quân giải quyết tình trạng nguy cấp.
Mãi đến khi bước đến huyền quan hắn mới nhận ra không thấy người đâu, Tần Lý dừng lại, nhíu mày hỏi một câu: “Trợ lý Trình?” Tống Cảnh Thần khó xử: “Tôi… không quen…”
Trình Mộc Quân há hốc mồm, thầm nghĩ coi có phải hắn quên rồi hay không. Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm di động xuất thần, ngón tay hơi run rẩy.
Cậu không quên Du Thiếu Ninh vẫn đang ngồi bên cạnh, mặc dù đã treo điện thoại nhưng vẫn không thể để mình OOC.
Cùng lúc đó thanh tiến độ sửa chữa trong đầu cậu cũng đang điên cuồng lấp lóe nguy cơ, tiến độ cũng gần sụt xuống.
Trình Mộc Quân nôn nóng không biết làm sao. Trình Mộc Quân không cảm thấy có gì kỳ lạ: “Chủ tịch Tần, chúng tôi đi trước.” Nói xong mở cửa xe Du Thiếu Ninh ra liền lên xe rời đi. Tần Lý đang dùng điện thoại di động đọc bản biểu báo cáo ban nãy gửi tới, bị người kéo một phen mới hồi phục tinh thần.
Hắn xoay người nhìn thấy Tống Cảnh Thần bèn hỏi: “Có việc?”
“Trợ lý Trình?” Sau ba giây không được đáp lại, chủ tịch Tần tham công tiếc việc vội vã đi họp lại mở miệng gọi một câu. Giọng điệu của hắn đã có chút mất kiên nhẫn, làm gián đoạn công việc là chuyện không thể nào chịu đựng được.
“Xin lỗi, tôi tới đây.”
Trình Mộc Quân cân nhắc nhiều lần, suy xét đến thiết lập thế thân ghen ghét tự ti nên vẫn không lên tiếng nhắc nhở.
Dù sao đi nữa thì cốt truyện cũng có thể theo quán tính tự mình điều chỉnh một chút mà, đúng không? Chỉ là, đồng đội này hình như có hơi đa sầu đa cảm quá mức, cậu diễn kịch hoài cũng mệt chứ bộ.
Trình Mộc Quân thở dài.
Quả nhiên, hai người vừa mới ra đến hoa viên đã nghe phía sau có người gọi lại. Trình Mộc Quân cười như không cười mà liếc hắn một cái: “Chúng ta cũng không phải lần đầu hợp tác.” “Nhưng mà trước kia tôi cũng không phát hiện năng lực nghiệp vụ của giám đốc Du rất tinh thông thành thạo, cả hai chúng ta đều có thành kiến, huề nhé.”
“Tiểu Lý, Tiểu Lý!” Nếu muốn để nhân viên nhìn thấy Tần Lý và Tống Cảnh Thần đang ngấm ngầm củi khô lửa bốc thì Trình Mộc Quân – kẻ thứ ba mà hiện diện ở đây chắc chắn sẽ không hiệu quả nữa.
Tần Lý đang dùng điện thoại di động đọc bản biểu báo cáo ban nãy gửi tới, bị người kéo một phen mới hồi phục tinh thần.
Hắn xoay người nhìn thấy Tống Cảnh Thần bèn hỏi: “Có việc?”
Tống Cảnh Thần: “Tớ muốn ra ngoài mua vài thứ.
Lần này tớ trở về rất vội, không mang theo nhiều quần áo.” Tần Lý vẫn không đồng ý, kiên trì một cách khó hiểu: “Nhỡ xe đặt trước đến muộn thì sao, lên xe.”
“Được, xe trong gara cậu cứ dùng tự nhiên, chìa khóa nằm trong ngăn tủ ở huyền quan, cậu có thể lấy.” Nói xong, Tần Lý xoay người muốn đi, cực kỳ vội vàng.
“Khoan đã.” Hệ thống: “… Đây không phải nghiệp cậu tạo ra à?”
Tần Lý: “Sao vậy?”
Giọng điệu của hắn đã có chút mất kiên nhẫn, làm gián đoạn công việc là chuyện không thể nào chịu đựng được. “Phiền cậu đến phố Tây Bình một chuyến.”
Trình Mộc Quân lúng ta lúng túng hỏi hệ thống: “Hệ thống, cậu chắc chắn Tống Cảnh Thần là chân ái có thể khiến Tần Lý muốn chết muốn sống thậm chí không cần công việc sao?” Tần Lý lúc này mới nhớ tới: “Lên xe đi, tôi đưa cậu đến đó trước, công ty HQ cũng không quá xa.”
Thoạt nhìn giống chết liền. [Lúc nghỉ trưa Tần Lý lệnh cho trợ lý của mình hủy bỏ lịch trình làm việc buổi chiều, đưa Tống Cảnh Thần đến cửa hàng thiết kế C ở phố Tây Bình, chuẩn bị cho bữa tối từ thiện vài ngày sau đó…]
Hệ thống: “… Đây không phải nghiệp cậu tạo ra à?”
Được rồi, Trình Mộc Quân chột dạ.
Cậu thích nhìn Tần Lý lạnh lùng nghiêm túc trong công việc nên mấy năm nay không ít lần cậu châm ngòi thổi gió bồi dưỡng thuộc tính cuồng công tác cho đối phương.
Trình Mộc Quân thấy Tần Lý khẽ nhíu mày, hắn dồn hết tâm tư vào công việc nên căn bản không hề hiểu rõ ý tứ của Tống Cảnh Thần.
Tính cách của Tống Cảnh Thần lại hướng nội, tựa hồ anh cũng ngượng ngùng nói thẳng ý muốn của bản thân.
“Quen là tốt rồi.” Trình Mộc Quân nhẹ giọng cười một chút: “Cảm giác nằm mơ rất tốt, nhưng đã là người thì không thể mãi chìm đắm trong mộng.”
Nếu cứ trì hoãn như vậy nữa Tần Lý nghiện công việc chắc chắn sẽ vì mở họp mà bỏ lỡ cốt truyện.
Trình Mộc Quân đành mở miệng nói: “Ngài Tống sống ở nước ngoài đã lâu, hẳn là không có bằng lái quốc nội, hơn nữa một chiếc xe khác hôm qua đã đưa đi bảo dưỡng rồi, tôi có thể giúp ngài Tống đặt xe trực tuyến, ngài thích mẫu xe nào kích cỡ nào?”
Trong sinh hoạt của Tần Lý ô tô chỉ là phương tiện đi lại chứ không phải xe thể thao.
Trong nhà chỉ có hai chiếc xe công vụ thường xài, còn có một chiếc Limousine hạng sang chỉ dùng trog những dịp đặc biệt, không thích hợp sử dụng đi làm vào giờ cao điểm. Một phen dõng dạc hùng hồn chặn Tần Lý cứng họng.
Du Thiếu Ninh đến đương nhiên là do Trình Mộc Quân gọi, hôm nay hành trình vốn dĩ là cùng Du Thiếu Ninh đến thăm công ty HQ.
Nếu như bình thường cậu sẽ không nghĩ đến chuyện nhờ Du Thiếu Ninh tới đón, Du Thiếu Ninh đương nhiên cũng không có khả năng đến đón.
Tống Cảnh Thần khó xử: “Tôi… không quen…”
Tần Lý biết rất rõ tính cách kén chọn của trúc mã được nuông chiều từ bé, nói thẳng không nghĩ nhiều: “Vậy cậu đi cùng chúng tớ đi.”
Trình Mộc Quân phỉ nhổ: “Trong giờ làm việc lại ngồi lê đôi mách chuyện của sếp, cái công ty này sớm muộn gì cũng xong đời.” Tần Lý có chút chần chờ.
Sắc mặt Trình Mộc Quân cứng đờ, ngầm liếc Tống Cảnh Thần một cái, nhận được một nụ cười vô cùng ấm áp.
Suy diễn hoàn mỹ, giờ đến cảnh tiếp theo thôi. Suy diễn hoàn mỹ, giờ đến cảnh tiếp theo thôi.
Trình Mộc Quân đến sau gara, lái xe tới đậu bên lề đường. Trình Mộc Quân không phản ứng, thờ ơ đến mức có hơi thất lễ, trực tiếp mở cửa xuống xe tại chỗ.
Tần Lý vừa mở cửa ghế phụ, nhìn thấy vậy bèn dừng động tác: “Có chuyện gì vậy?”
Thật ra bây giờ Trình Mộc Quân nhìn Du Thiếu Ninh rất có cảm giác tinh thần đồng đội thưởng thức lẫn nhau, dù sao thì hai người ai cũng muốn quyết tâm hỗ trợ ghép đôi nhân vật chính.
Tống Cảnh Thần kéo cửa sau ra chui vào, lúc ngồi xuống còn nói lời cảm ơn: “Phiền cậu quá trợ lý Trình.” Trình Mộc Quân xem xong càng chắc chắn mình không thể xuất hiện, huống chi bây giờ cậu còn bận về công ty nghe nhân viên tám chuyện trong phòng nghỉ kia kìa.
Trình Mộc Quân: “Chủ tịch Tần, hôm nay ngài có thể lái xe không, tôi muốn đến công ty HQ một chuyến.”
Trình Mộc Quân không phản ứng, thờ ơ đến mức có hơi thất lễ, trực tiếp mở cửa xuống xe tại chỗ.
Tần Lý vừa mở cửa ghế phụ, nhìn thấy vậy bèn dừng động tác: “Có chuyện gì vậy?”
Trình Mộc Quân: “Chủ tịch Tần, hôm nay ngài có thể lái xe không, tôi muốn đến công ty HQ một chuyến.”
“Cậu đến công ty HQ làm gì?”
Trình Mộc Quân: “Đây không phải công việc ngài sắp xếp hai ngày trước sao?” Không nghĩ tới Du Thiếu Ninh không nói hai lời đã đồng ý, còn nhắn thêm một đống lớn an ủi cậu, cũng không biết trong đầu đang ảo tưởng mấy thứ gì.
Tần Lý lúc này mới nhớ tới: “Lên xe đi, tôi đưa cậu đến đó trước, công ty HQ cũng không quá xa.” Tần Lý biết rất rõ tính cách kén chọn của trúc mã được nuông chiều từ bé, nói thẳng không nghĩ nhiều: “Vậy cậu đi cùng chúng tớ đi.”
“… Thời gian hiện giờ không còn sớm nữa chủ tịch Tần, bữa sáng làm chậm trễ thời gian, nếu đi đường vòng đến đến công ty HQ ngài sẽ trễ họp.” Giọng điệu tường thuật đơn giản nhưng có chút âm u, đây là hiệu quả mà Trình Mộc Quân muốn tạo ra.
Tần Lý có chút chần chờ.
Hắn là sếp lớn của công ty, hoãn cuộc họp có vẻ không phải là chuyện lớn đối với người khác, nhưng đối với Tần Lý mà nói chuyện này liên quan đến vấn đề nguyên tắc.
Trình Mộc Quân biết thuộc tính này của đối phương nên mới có thể nói như vậy. Trình Mộc Quân há hốc mồm, thầm nghĩ coi có phải hắn quên rồi hay không.
Tần Lý: “Vậy cậu đi như thế nào? Chiếc xe kia không phải gửi đi bảo dưỡng rồi sao?”
Trình Mộc Quân: “Tôi nhờ người đến đón rồi.” Trình Mộc Quân không hiểu gì: “Vẫn chưa, chuẩn bị trở về ăn.”
Tần Lý vẫn không đồng ý, kiên trì một cách khó hiểu: “Nhỡ xe đặt trước đến muộn thì sao, lên xe.”
“… Không phải đặt xe trực tuyến.”
Đúng lúc này, cuối đường có một chiếc ô tô chạy tới. “Chào chủ tịch Tần.”
Sau khi chiếc xe dừng lại, cửa sổ ghế lái mở ra lộ ra khuôn mặt của Du Thiếu Ninh, hắn cười cười nói: “Trợ lý Trình, chúng ta đi thôi.” “Ong ong ——” Di động bỗng nhiên rung lên, Trình Mộc Quân cúi đầu thấy trên màn hình xuất hiện hai chữ Tần Lý, lập tức bắt máy.
Sắc mặt Tần Lý đột nhiên tối sầm.
Hắn đang muốn mở miệng hỏi thì chợt nhớ ra dự án của công ty HQ đúng là do Du Thiếu Ninh theo dõi, hai người đi chung cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ là hành vi Du Thiếu Ninh trực tiếp tới đón người rất kỳ quái.
Tần Lý cau mày, nỗi phiền muộn khó kìm nén lại dâng lên. Đoạn kịch bản này hoàn toàn thể hiện tấm lòng và sự đối xử khác biệt của Tần Lý với bạch nguyệt quang.
Suy cho cùng hắn cũng là một người không hay để ý đến vẻ ngoài của mình, cái gì cũng để cho trợ lý chuẩn bị.
Trình Mộc Quân không cảm thấy có gì kỳ lạ: “Chủ tịch Tần, chúng tôi đi trước.” Nói xong mở cửa xe Du Thiếu Ninh ra liền lên xe rời đi.
Tần Lý đứng tại chỗ muộn màng mà ý thức được, hóa ra Trình Mộc Quân nói nhờ người tới đón là chỉ Du Thiếu Ninh.
Hai người bọn họ, từ khi nào mà quan hệ đã tốt như vậy? Hắn là sếp lớn của công ty, hoãn cuộc họp có vẻ không phải là chuyện lớn đối với người khác, nhưng đối với Tần Lý mà nói chuyện này liên quan đến vấn đề nguyên tắc.
Xe đi được một khoảng Du Thiếu Ninh từ kính chiếu hậu nhìn thấy Tần Lý đứng đó một lúc lâu mới lên xe, lại liếc nhìn Trình Mộc Quân một cái. Tống Cảnh Thần: “Tớ muốn ra ngoài mua vài thứ.
Lần này tớ trở về rất vội, không mang theo nhiều quần áo.”
“Trợ lý Trình, cậu thật sự… không ngại.”
Trình Mộc Quân: “……” Sắc mặt Trình Mộc Quân cứng đờ, ngầm liếc Tống Cảnh Thần một cái, nhận được một nụ cười vô cùng ấm áp.
Trước kia cậu không thân với Du Thiếu Ninh, gặp mặt cũng không nói được mấy câu, cậu chưa từng nghĩ tính cách đối phương lại tinh tế tỉ mỉ như vậy, không hề tương xứng với bộ dáng chó điên lúc trước.
Phỉ nhổ thì phỉ nhổ nhưng thiết lập tính cách nhân vật thì vẫn phải giữ. Sau khi chiếc xe dừng lại, cửa sổ ghế lái mở ra lộ ra khuôn mặt của Du Thiếu Ninh, hắn cười cười nói: “Trợ lý Trình, chúng ta đi thôi.”
“Quen là tốt rồi.” Trình Mộc Quân nhẹ giọng cười một chút: “Cảm giác nằm mơ rất tốt, nhưng đã là người thì không thể mãi chìm đắm trong mộng.”
Du Thiếu Ninh đến đương nhiên là do Trình Mộc Quân gọi, hôm nay hành trình vốn dĩ là cùng Du Thiếu Ninh đến thăm công ty HQ.
Nếu như bình thường cậu sẽ không nghĩ đến chuyện nhờ Du Thiếu Ninh tới đón, Du Thiếu Ninh đương nhiên cũng không có khả năng đến đón. Hắn cũng không biết lúc trước hắn bị gì, có lẽ là vì thành kiến, mỗi lần nhìn thấy Trình Mộc Quân cả đầu toàn mấy từ bao dưỡng hám tiền