Tần Lý cúp máy, sắc mặt u ám.
Bây giờ hắn đang đứng trước cửa nhà hàng gần phố Tây Bình, chuẩn bị ăn trưa.
Nửa tiếng trước Tần Lý nhận được điện thoại của Tống Cảnh Thần, anh đã đặt chỗ ở một nhà hàng tư nhân trên phố Tây Bình, bảo hắn gọi Du Thiếu Ninh cùng đến ăn chung.
Trên đường đi Tần Lý tránh quấy rầy công việc của đối phương nên không gọi điện thoại mà lựa chọn gửi tin WeChat.
Không ngờ WeChat còn chưa nhắn hắn đã nhìn thấy Du Thiếu Ninh đăng lên vòng bạn bè, hỏi gần công ty HQ có nhà hàng nào ngon ngon không.
Tần Lý vừa thấy liền cảnh giác, sau đó hắn gọi điện thoại cho Trình Mộc Quân.
Hắn vốn định mượn lý do may lễ phục khiến Trình Mộc Quân đến đây ăn cơm nhưng lại bị cậu quyết đoán từ chối, đã vậy còn nghe được Trình Mộc Quân hiếm hoi nổi giận với hắn.
Tâm trạng lúc ấy của Tần Lý cực kỳ tồi tệ, nhất là sau khi nghe được Du Thiếu Ninh mơ hồ nói gì đó.
Hắn miễn cưỡng đè nén cảm xúc, không muốn gây gổ với Trình Mộc Quân nên tắt máy.
“Tiểu Lý? Bên này.”
Tần Lý nhìn thấy Tống Cảnh Thần ngồi bên cửa sổ, sải bước đi qua.
Hắn vừa mới đến Tống Cảnh Thần đã lo lắng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Công việc gặp rắc rối gì sao?”
Tần Lý: “Không có gì.”
Tống Cảnh Thần: “Còn nói không có gì, lúc cậu đứng ngoài cửa tớ đã nhìn thấy cậu rồi, mặt mày đen thui đến nỗi phục vụ cũng không dám nói chuyện với cậu.
Nếu không phải vì công việc cậu còn có thể tức giận đến vậy sao?”
Tần Lý trông có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra hắn là người rất rộng lượng, ít khi nào nổi giận.
“Không sao đâu.” Mặt mày Tần Lý tràn ngập lãnh đạm, vẫn không nói nguyên nhân. Du Thiếu Ninh sững sờ, hắn nhận ra Trình Mộc Quân sợ hắn hiểu lầm cậu muốn dây dưa không rõ, bả vai sụp xuống ỉu xìu, vừa có cảm giác tủi thân vì bị hiểu lầm vừa cảm thấy rất hối hận.
Cảm giác lạnh lùng khó tiếp cận này khiến Tống Cảnh Thần tim đập thình thịch còn hơn cả một Tần Lý sôi nổi bốc đồng thời niên thiếu. Thời niên thiếu cạnh tranh công bằng, hắn không cảm thấy việc này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè, hiện tại hắn lại không có ý gì khác với Tống Cảnh Thần, đương nhiên càng không thèm để bụng Du Thiếu Ninh và Tống Cảnh Thần có xảy ra quan hệ thân mật hay không. Lúc này để Tống Cảnh Thần gọi điện thoại là giải pháp tối ưu nhất, Du Thiếu Ninh chắc chắn sẽ không từ chối.
Anh hơi nâng mắt, không chút dấu vết đánh giá Tần Lý. Đúng lúc này nhân viên ở quầy gửi đồ lại mở cửa, nhìn thấy cảnh giương cung bạt kiếm trong phòng bèn hoảng sợ, nhưng rất nhanh cô đã chuyên nghiệp phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên hoà giải: “Ngài Tần, ngài Trình, có chuyện gì sao”
Tần Lý: “Du Thiếu Ninh không tới?”
Hôm nay Tần Lý mặc tây trang màu nâu nhạt, phối hợp với áo sơ mi nâu sẫm.
Trong túi áo tây trang là chiếc khăn vuông cùng tông màu giản dị, được tô điểm bằng chiếc đồng hồ quý giá điệu thấp đẹp đẽ, không có chỗ nào là không thỏa đáng. Tần Lý lại cau mày, tâm trạng càng xấu. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt sắc bén như trước mặt, sắc tựa lưỡi dao.
Tần Lý cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ, lại hơi kéo lỏng cà vạt rồi mới ngồi xuống.
Đường cong cơ bắp ẩn hiện giữa các động tác, ngay cả hình dáng hầu kết cũng rất hoàn mỹ. Tần Lý cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ, lại hơi kéo lỏng cà vạt rồi mới ngồi xuống.
Đường cong cơ bắp ẩn hiện giữa các động tác, ngay cả hình dáng hầu kết cũng rất hoàn mỹ.
“Sao vậy?” Có lẽ là do ánh mắt của anh hơi quá nóng bỏng, Tần Lý nghi hoặc hỏi. Nói xong câu này Trình Mộc Quân đi đến chỗ sô pha cách Tống Cảnh Thần xa nhất ngồi xuống, không hề mở miệng cũng không hề hỏi tình hình của Tần Lý. Trình Mộc Quân ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, trong giọng nói tràn ngập sương lạnh: “Sao lại thay quần áo?”
Tống Cảnh Thần có chút xấu hổ, hoảng loạn nói: “À, Thiếu Ninh đâu?” Lúc này Tống Cảnh Thần đang đứng một bên phản ứng lại, tiến lên giải thích: “Trợ lý Trình, ngại quá, vừa nãy tôi sơ ý làm đổ bát canh, Tiểu Lý mới đi thay quần áo.”
Tần Lý: “Cậu ấy và trợ lý Trình về công ty trước, lát nữa tới.” “Tốt lắm.” Trình Mộc Quân cười khẽ, thoạt nhìn càng có vẻ lạnh lẽo hơn.
Ánh mắt Tống Cảnh Thần lập loè: “Ấy, sao cậu không mời trợ lý Trình cùng đến ăn cơm?” Cảm giác lạnh lùng khó tiếp cận này khiến Tống Cảnh Thần tim đập thình thịch còn hơn cả một Tần Lý sôi nổi bốc đồng thời niên thiếu.
Tần Lý khó hiểu: “Vừa nãy cậu cũng không có mời cậu ấy mà, cậu làm chủ không mời, tớ làm khách sao có thể tùy tiện dẫn người tới?” Huống chi hắn còn bị người ta hung hăng từ chối. Trình Mộc Quân bỗng nhiên bị đút một bát canh gà to tướng, một lúc sau mới giữ được vẻ mặt: “Tôi biết mà, tôi qua đó thật sự chỉ vì công việc thôi.”
Hắn nói rất tùy ý, Tống Cảnh Thần lại nghe được cảm giác xa cách nồng đậm.
Nếu quan hệ hai người thân mật sao lại để ý những lễ tiết đó làm gì.
Tống Cảnh Thần ngại ngùng cười cười: “Mấy năm nay, trợ lý Trình giúp đỡ cậu rất nhiều sao?” Tống Cảnh Thần vô thức lùi về sau một bước, vừa hay dừng lại sau lưng Tần Lý.
Trong mắt người ngoài đó cảnh Tần Lý bảo vệ cho Tống Cảnh Thần khi tranh chấp với Trình Mộc Quân, mà người ngoài ở đây cũng chỉ có mỗi Du Thiếu Ninh.
“Ừm, năng lực làm việc của trợ lý Trình rất tốt.” Tần Lý tạm dừng một chút: “Cậu gọi điện thoại giục Du Thiếu Ninh nhanh nhanh đến đây đi.” Hệ thống: “… Cậu đang nghĩ gì trong đầu vậy hả? Cậu diễn xuất theo thiết lập, cốt truyện bị hỏng thì cậu làm ơn tìm nguyên nhân trên người mình ấy.
Nếu không phải tại cậu thao tác lộn xộn Tần Lý có thể thành bộ dáng hiện giờ hay sao?”
Hiếm khi Tần Lý suy xét cân nhắc một việc gì đó trên phương diện tình cảm, hắn biết Du Thiếu Ninh có tâm tư không thể nói rõ với Tống Cảnh Thần.
Thời niên thiếu cạnh tranh công bằng, hắn không cảm thấy việc này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè, hiện tại hắn lại không có ý gì khác với Tống Cảnh Thần, đương nhiên càng không thèm để bụng Du Thiếu Ninh và Tống Cảnh Thần có xảy ra quan hệ thân mật hay không. Tầng dưới công ty có rất nhiều nhà hàng, môi trường yên tĩnh, tốc độ phục vụ lại nhanh, rất thích hợp cho dân văn phòng ăn uống giữa trưa. Tần Lý có lẽ nhận ra có điều không đúng, hắn hơi ngờ vực: “Sao vậy?”
Lúc này để Tống Cảnh Thần gọi điện thoại là giải pháp tối ưu nhất, Du Thiếu Ninh chắc chắn sẽ không từ chối.
“Alo, Thiếu Ninh, cậu ở đâu.
Ừ, tớ đặt bàn bên phố Tây Bình, qua đây dùng bữa nhé?” Trình Mộc Quân không nói lời nào, Du Thiếu Ninh cũng rất thức thời, hai người im lặng nhanh chóng ăn xong cơm trưa.
“……”
“Hả? Vậy sao, được rồi, cậu cứ làm việc đi.” Trình Mộc Quân đến nhà hàng này còn nhiều hơn cả Tần Lý, nhân viên đã quen nên không cần hỏi nhiều đã dẫn cậu đi vào tìm người.
Lúc vào phòng trên sô pha chỉ có mình Tống Cảnh Thần.
Tần Lý: “Du Thiếu Ninh không tới?”
Du Thiếu Ninh kinh ngạc, muốn nói gì đó lại quay đầu nhìn bốn phía, hơi khom lưng thì thầm với cậu: “Trợ lý Trình, đừng nói cậu thật sự muốn đi qua đó nha? Cậu không cần phải như vậy…”
“Ừ, cậu ấy nói vẫn còn công việc chưa hoàn thành.” Tống Cảnh Thần cũng không để ý, dù sao anh gọi Du Thiếu Ninh cũng chỉ là thuận tiện thôi.
Trình Mộc Quân ngừng động tác, cậu nhắm chặt hai mắt mình sau đó buông tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng các nếp nhăn trên quần áo rồi quay đầu cười lễ phép với nhân viên: “Cảm ơn, bộ này tốt lắm, không cần thay đổi.”
Tần Lý lại cau mày, tâm trạng càng xấu. “Ừ, cậu ấy nói vẫn còn công việc chưa hoàn thành.” Tống Cảnh Thần cũng không để ý, dù sao anh gọi Du Thiếu Ninh cũng chỉ là thuận tiện thôi.
Tần Lý khó hiểu: “Vừa nãy cậu cũng không có mời cậu ấy mà, cậu làm chủ không mời, tớ làm khách sao có thể tùy tiện dẫn người tới?” Huống chi hắn còn bị người ta hung hăng từ chối.
***
Sau đợt hoảng hốt vừa nãy tinh thần của Trình Mộc Quân không được tập trung cho lắm.
Cũng may Du Thiếu Ninh tựa hồ đang ảo tưởng lung tung trong đầu nên toàn bộ hành trình không có nghi ngờ gì, thậm chí còn mời cậu ăn bữa cơm. “Không sao đâu.” Mặt mày Tần Lý tràn ngập lãnh đạm, vẫn không nói nguyên nhân. Trình Mộc Quân nhập vai, làm ra vẻ mặt vừa lãnh đạm lại vi diệu: “Chủ tịch Tần gọi tôi tới đây là vì công việc.”
Tầng dưới công ty có rất nhiều nhà hàng, môi trường yên tĩnh, tốc độ phục vụ lại nhanh, rất thích hợp cho dân văn phòng ăn uống giữa trưa. Trình Mộc Quân đnag suy nghĩ trong đầu không biết bước tiếp theo phải làm sao, cậu nghĩ tới nghĩ lui lại hỏi: “Hệ thống, rốt cuộc bây giờ phải làm gì đây?”
Trình Mộc Quân không nói lời nào, Du Thiếu Ninh cũng rất thức thời, hai người im lặng nhanh chóng ăn xong cơm trưa. Trình Mộc Quân cảm thán trong đầu: “Hệ thống ơi, cái anh Tống Cảnh Thần được lắm mà, sao đoạn cốt truyện trước lại làm hỏng chuyện vậy? Nếu không cậu làm cho anh ta cái hệ thống phụ rồi mình cùng nhau hợp tác một chút?”
Trình Mộc Quân đnag suy nghĩ trong đầu không biết bước tiếp theo phải làm sao, cậu nghĩ tới nghĩ lui lại hỏi: “Hệ thống, rốt cuộc bây giờ phải làm gì đây?”
Hệ thống chỉ là trí tuệ nhân tạo, đương nhiên không cho ra được ý kiến xây dựng gì: “Hay là cậu dùng hệ thống tìm đường tự động thử xem? Cậu mở lên là tôi có thể tính ra được điểm đích rồi.” Tần Lý nhíu mày, có chút khó hiểu: “Một bộ đồ thôi mà, cậu tức giận cái gì?”
Trình Mộc Quân: “Ý kiến hay, mở mở mở.”
Hệ thống theo lời mở lên, Trình Mộc Quân đột nhiên đứng bật dậy khiến Du Thiếu Ninh ngồi đối diện giật mình.
Hệ thống nhanh chóng tắt tính năng tìm đường kịp lúc rồi nói: “Có kết quả rồi, đúng thật là ở phố Tây Bình, sao lạ vậy, trong kịch bản rõ ràng không có cảnh của cậu mà.”
Trình Mộc Quân: “Kệ đi, qua đó rồi tính.” Du Thiếu Ninh có chút xấu hổ, nhìn trái nhìn phải một cái sau đó đến ngồi bên cạnh Trình Mộc Quân.
Du Thiếu Ninh mờ mịt lên tiếng: “Trợ lý Trình, cậu làm sao thế?”
Trình Mộc Quân liếc hắn một cái, lễ phép nói: “Cảm ơn bữa cơm của anh, anh về công ty trước đi, tôi còn chút việc cần xử lý.”
Du Thiếu Ninh kinh ngạc, muốn nói gì đó lại quay đầu nhìn bốn phía, hơi khom lưng thì thầm với cậu: “Trợ lý Trình, đừng nói cậu thật sự muốn đi qua đó nha? Cậu không cần phải như vậy…”
“……” Trình Mộc Quân nâng mắt: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì đâu, chỉ là công việc mà thôi.” Anh đứng lên, có chút kinh ngạc: “Ủa, Thiếu Ninh, trợ lý Trình, sao các cậu lại tới đây?” Nói mấy câu vô cùng đơn giản nhưng lượng tin tức lại cực kỳ phong phú.
Một là Tần Lý ăn trưa với Tống Cảnh Thần; hai là Tần Lý việc gì cũng nói cho Tống Cảnh Thần nghe.
Du Thiếu Ninh sững sờ, hắn nhận ra Trình Mộc Quân sợ hắn hiểu lầm cậu muốn dây dưa không rõ, bả vai sụp xuống ỉu xìu, vừa có cảm giác tủi thân vì bị hiểu lầm vừa cảm thấy rất hối hận.
Hối hận vì lẽ ra trước đây hắn không nên bị thành kiến thao túng mà nói mấy lời quá đáng với Trình Mộc Quân.
Hơn nữa giờ nhắc lại hắn cũng không biết vì sao mình lại như thế. Hệ thống chỉ là trí tuệ nhân tạo, đương nhiên không cho ra được ý kiến xây dựng gì: “Hay là cậu dùng hệ thống tìm đường tự động thử xem? Cậu mở lên là tôi có thể tính ra được điểm đích rồi.”
Du Thiếu Ninh nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra bèn mặc kệ, hắn nôn nóng giải thích: “Tôi không có ý đó, ý tôi là, không phải cậu nói muốn buông tay sao, nhân cơ hội này dứt khoát trở về đắm chìm trong công việc cũng tốt, không cần suy nghĩ quá nhiều, qua vài lần nữa cậu sẽ phát hiện thế giới này rất tươi đẹp, người xứng đáng vẫn còn, thế giới vẫn sẽ không thay đổi nếu thiếu đi một ai đó…”
Vừa dứt lời Tống Cảnh Thần lại ngượng ngùng cười: “Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, lúc nãy ăn cơm nghe Tiểu Lý nói trợ lý Trình vẫn còn việc phải xử lý, giờ lại đến rồi.”
Trình Mộc Quân bỗng nhiên bị đút một bát canh gà to tướng, một lúc sau mới giữ được vẻ mặt: “Tôi biết mà, tôi qua đó thật sự chỉ vì công việc thôi.” Bỗng nhiên có cảm giác bị áp bức không giải thích được, Tống Cảnh Thần không rảnh suy nghĩ đã trả lời: “Đúng, là tôi chọn.”
Du Thiếu Ninh cau mày chăm chú nhìn cậu một lúc, lại nhớ tới Trình Mộc Quân thật sự là một người làm việc rất nghiêm túc, hắn chỉ đành thở dài nói: “Được rồi, tôi đi cùng cậu.”
Lúc này cách lúc Tần Lý gọi điện thoại đã hơn một tiếng đồng hồ, Trình Mộc Quân cảm thấy không thể trì hoãn thêm nữa, tránh cho cốt truyện lại có biến.
“Được, nếu không phiền đến anh.”
***
Lúc Trình Mộc Quân và Du Thiếu Ninh đi đến, nhân viên bên quầy liếc mắt một cái đã nhận ra khách quen bèn tiến lên chào đón.
“Ngài Trình? Ngài Tần đang ở phòng VIP số 1, tôi dẫn ngài qua nhé?” Nhưng oái ăm thay đặc trưng này lại là một trong những nguyên nhân khiến Trình Mộc Quân không cách nào độ kiếp.
Những cảm xúc như phẫn nộ, đố kị, cố chấp,… đều được sinh ra từ tình cảm, nếu không có chút mặt xấu nào thì hoàn toàn không thể tu tâm.
“Được.” Trình Mộc Quân gật đầu.
Trình Mộc Quân đến nhà hàng này còn nhiều hơn cả Tần Lý, nhân viên đã quen nên không cần hỏi nhiều đã dẫn cậu đi vào tìm người.
Lúc vào phòng trên sô pha chỉ có mình Tống Cảnh Thần. Hôm nay Tần Lý mặc tây trang màu nâu nhạt, phối hợp với áo sơ mi nâu sẫm.
Trong túi áo tây trang là chiếc khăn vuông cùng tông màu giản dị, được tô điểm bằng chiếc đồng hồ quý giá điệu thấp đẹp đẽ, không có chỗ nào là không thỏa đáng.
Tần Lý cuối cùng cũng có phản ứng, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Việc này không quan hệ gì tới cậu, Cảnh Thần cậu ra ngoài trước đi.”
Anh đứng lên, có chút kinh ngạc: “Ủa, Thiếu Ninh, trợ lý Trình, sao các cậu lại tới đây?”
Vừa dứt lời Tống Cảnh Thần lại ngượng ngùng cười: “Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, lúc nãy ăn cơm nghe Tiểu Lý nói trợ lý Trình vẫn còn việc phải xử lý, giờ lại đến rồi.”
Nói mấy câu vô cùng đơn giản nhưng lượng tin tức lại cực kỳ phong phú.
Một là Tần Lý ăn trưa với Tống Cảnh Thần; hai là Tần Lý việc gì cũng nói cho Tống Cảnh Thần nghe. Hệ thống nhanh chóng tắt tính năng tìm đường kịp lúc rồi nói: “Có kết quả rồi, đúng thật là ở phố Tây Bình, sao lạ vậy, trong kịch bản rõ ràng không có cảnh của cậu mà.”
Trình Mộc Quân cảm thán trong đầu: “Hệ thống ơi, cái anh Tống Cảnh