"Em, anh nghĩ chúng ta nên dừng lại... Anh nhận ra anh vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều.""Ừm... Thôi được rồi"Bàn tay cầm chiếc ly đang run lên dữ dội, nhưng trên gương mặt em lúc đó dường như lại rất bình thản, em nở một nụ cười nhìn về phía tôi, đôi mắt em lúc đó rất long lanh, chỉ khiến lòng tôi đau thắt lại...Nhưng tôi lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn em đau lòng vì tôi như thế...-----------------Thoáng chốc nhận ra, đã hai năm trôi qua...Tôi về lại Bắc Kinh, sống một mình trong căn hộ cũ trước kia, cuộc sống cô đơn và tẻ nhạt đến lạ...Tôi liền nhớ về em.Tôi nhớ cô gái nhỏ luôn ở đằng sau tôi...Tôi nhớ nụ cười của em, nụ cười rạng rỡ ấy đã giúp tôi bớt căng thẳng đi rất nhiều...Tôi nhớ những giọt nước mắt lúc em tiễn tôi lần cuối về Bắc Kinh, lúc khi tàu đã rời ga, tôi nhìn thấy em khóc...Tôi nhớ em, tôi thực sự rất nhớ em...Nhưng tôi lại chẳng thể làm được gì...Ngày về lại Bắc Kinh, tôi liền đi tìm cô gái ấy, nhưng lại hay tin cô ấy đã kết hôn. Đã có một sinh linh nhỏ trong người, cô ấy và chồng đã rất hạnh phúc...Tôi chỉ có thể nhìn hai người trước mặt, tôi đã nhìn thấy hình ảnh của tôi và em trong đó, nhưng sau đó nó liền bị mất đi...--------------Tôi về lại thành phố mà em đang ở, cảnh vật xung quanh đã khác đi rất nhiều, chỉ có tôi là vẫn không thay đổi...Tôi