Nhưng người đứng ngoài cửa lại dập tất kỳ vọng của anh ta.
Không phải Sâm Dạo, mà là Du Mộng Nhi.
“Sao em lại đến đây?" Bộ Tử Ngang
hói.
“Nếu như em không tìm anh, có phải là anh không định đi tìm em luôn đúng không?” Du Mộng Nhị bị thương nhìn anh ta.
Khoảng thời gian này, Du Mộng Nhị rõ ràng cảm thấy mình bị anh ta bỏ rơi rồi.
Anh ta không chủ động đến chỗ cô ta tìm cô ta nữa.
Cho dù là ở công ty gặp nhau, anh ta cũng chỉ dùng bốn chữ "không nói việc tử” qua loa lấy lệ với cô ta.
Một người đàn ông, từ nhiệt tình đến lãnh đạm, đến cuối cùng là nói mấy câu cũng khó khăn, cùng lắm chỉ cần thời gian hai ba tháng ngắn ngủi.
Bộ Tử Ngang hơi chột dạ, giải thích: "Gần đây anh rất bận.
Chuyện công việc, có bao nhiêu việc em cũng biết mà."
Anh ta phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, bản thân đã không còn tâm tình ứng phó với Du Mộng Nhị nữa.
Lúc trước ở bên cạnh Sầm Dao, anh ta rõ ràng vướng bận Du Mộng Nhị hơn, nhưng khi cô ta quay lại, mọi thứ đều đã thay đổi.
Tục ngữ nói không sai, con người đều đáng khinh.
Lúc không có được thứ gì đó thì cứ nhung nhớ không quên.
Nhưng một khi đã có được rồi, lại cảm thấy thật ra cũng chỉ có vậy.
Buồn chán vô vị.
Con người cũng vậy.
So sánh với Sầm Dạo, Du Mộng Nhị thật sự rất dịu dàng, ân cần, chuyện gì cũng thuận theo anh ta.
Nhưng mà, càng lâu dần, anh ta lại càng cảm thấy người phụ nữ như vậy quá không có cá tính, giống như Sâm Dao, mang theo chút gai góc, mới càng khiến người ta có tham vọng muốn chinh phục.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh ta lúc này, vẻ mặt của Du Mộng Nhị càng trở nên buồn bã hơn: “Em nghe Hoan Nhan nói, anh dẫn Sầm Dao tới tối qua tiệc sinh nhật của Điển Điểm."
Bộ Tử Ngang khẽ cau mày.
Cô em gái ngu ngốc đó của anh ta, có phải là sợ thiên hạ không loạn không?
"Loại tiệc tùng đó chỉ thích hợp đưa Sam Dao di."
Vẻ mặt Du Mộng Nhị hiện lên nét đau đớn.
Cô ta siết chặt chiếc túi trong tay, bước đến gần anh ta.
Tử Ngang, nói thật với em đi, có phải trước giờ anh chưa hề có ý định ly hôn với Sầm Dao không?”
Bộ Tử Ngang mím chặt môi, không trả lời.
“Thật ra em đã nhìn ra được, tuy rằng anh vô số lần nói với em, tuyệt đối sẽ không yêu Sầm Dao, nhưng mà, lần trước xảy ra tai nạn giao thông, em đã nhìn ra được tình cảm anh dành cho cô ta tuyệt đối không đơn giản như vậy.”
Bộ Tử Ngang muốn phản bác, nhưng anh ta phát hiện bản thân vốn không nói được nửa từ phản bác.
Nhìn Du Mộng Nhị, chỉ thấy cô ta đã lệ rơi đầy mặt.
Dừng như đã nhịn rất lâu, lại không thể nhịn tiếp nữa.
Anh ta đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nghĩ rồi mở miệng nói: "Mộng Nhị, thật lòng mà nói, anh thật sự không định ly hôn với Sầm Dạo, cho nên chúng ta...!
"Em có thai rồi.
Ba chữ "chia tay đi" còn chưa nói ra, Du Mộng Nhị đã chặn lời của anh ta lai.
Nước mắt của cô ta, tuôn rơi dữ dội.
Bộ Tử Ngang run rẩy kinh ngạc: “Em...!em nói cái gì?”
“Em có thai rồi! Ở đây, có con của chúng ta!" Du Mộng Nhị sờ tay lên cái bụng phẳng lì: "Tử Ngang, anh sập làm ba rồi!”
Bộ Tử Ngang sững sờ tại chỗ, nhất thời cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Anh ta làm ba rồi! Cuối cùng cũng sap làm ba rồi!
Đây là chuyện vui hiếm có
Anh ta nên vui vẻ!
Nhưng tại sao trong lòng lại trống rồng thế này?
“Em không thể bỏ đứa trẻ này." Du Mộng Nhị thấy dáng vẻ không hề vui sướng của anh ta, lập tự che chắn bụng dưới, bảo vệ chỗ đó chặt chế: “Tử Ngang, anh cũng biết rõ, đêm anh kết hôn với Sầm Dạo, em đã mất đi đứa bé kia, đối với em mà nói có bao nhiêu thống khổ.
Hơn nữa, bác sĩ đã nói rồi, với tình trạng tử cung của em hiện nay, đã rất khó mang thai rồi.
Bây giờ có được đứa trẻ này đã là kỳ tích trong kỳ tích, không cần biết anh nói gì, em cũng phải để cho con em bình an ra đời
Cô ta vừa nói vừa đau buồn bật khóc.
Chuyện lần trước, vốn là Bộ Tử Ngang nợ cô ta, lần này cũng vậy.
Anh ta mềm lòng, không nỡ
Lời chia tay