Sau cơn đau đớn, sầm Dao cảm thấy chỉ có những lời lăng mạ không ngừng nghỉ.
Tính cách của Bộ Tử Ngang, cỏ biết quá rõ rồi, cô càng phản kháng chỉ làm anh ta càng tức giận.
Sầm Dao tuyệt vọng rồi, cô quỳ trên giường như một con rối không có sinh mệnh, mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm. Quân áo trên người bị xé rách tan tác, trơ mắt nhìn bản thân bị anh ta xâm phạm.
Cô đột nhiên nói nhẹ tênh: “Bộ Tử Ngang, anh biết đêm qua tôi ngủ với ai không?”
Đôi mắt vô hồn của cỏ như lấy lại tiêu cự, nhìn thẳng vào mắt người
Sau cơn đau đớn, sầm Dao cảm thấy chỉ có những lời lăng mạ không ngừng nghỉ.
Tính cách của Bộ Tử Ngang, cỏ biết quá rõ rồi, cô càng phản kháng chỉ làm anh ta càng tức giận.
Sầm Dao tuyệt vọng rồi, cô quỳ trên giường như một con rối không có sinh mệnh, mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm. Quân áo trên người bị xé rách tan tác, trơ mắt nhìn bản thân bị anh ta xâm phạm.
Cô đột nhiên nói nhẹ tênh: “Bộ Tử Ngang, anh biết đêm qua tôi ngủ với ai không?”
Đôi mắt vô hồn của cỏ như lấy lại tiêu cự, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia.
Bộ Tử Ngang không đáp, chỉ nghe cò tiếp tục nói: “Là một gã trai bao! Là một gã trai bao mà tôi bỏ tiền ra mua!”
Người đàn ông bị sốc, vừa như tức giận, vừa như phải chịu một sự sỉ nhục khủng khiếp, sắc mặt trở cực kỳ hung tợn đáng sợ.
Anh ta thở hổn hển, gio tay, tát mạnh xuống mặt sầm Dao: “Đồ điếm!”
Âm thanh của cái tát này vang lên rất to và chói tai.
Sầm Dao cảm thấy tai mình ù đi, mắt cũng mở không được. Đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, dường như chỉ hận không thế rút xương lóc thịt cô. Nhưng mà cuối cùng anh ta cũng không xuống tay.
Cánh cửa đóng sầm lại sau một tiếng “ầm”. Tiếng bước chân của người đàn ông cũng mất hút trong căn phòng.
Sầm Dao như bị rút hết sức sống, cá người mềm nhũn ngã xuống giường.
Hồi láu sau, khuôn mặt hiện rõ vẻ bỉ thương.
Thân thể cũng đau đớn như tan ra từng mảnh, từng khớp xương đều đau đớn vô cùng.
Nhưng mà còn may… vẫn còn may…
ít nhất lần này anh ta đã bỏ qua rồi. Hơn nữa, cô tin rằng, trong một thời gian dài, Bộ Tử Ngang sẽ không làm vậy với cỏ nữa.
Cỏ thè thảm nằm trên giường một lúc nữa, mới gắng gượng ngồi dậy, tháo chiếc cà vạt đang trói tay cỏ ném vào thùng rác rồi lấy quần áo vào phòng tắm rửa.
Trong gương, gương mặt cô sưng tấy đỏ lựng lên, trong thật buồn cười.
Sầm Dao tắm rửa xong, dùng khăn bỏng lau mặt rồi nằm vật ra giường xem tài liệu. Một lúc sau thì
Khương Oánh Oánh gọi điện đến.
“Alo, sao thế?” Sầm Dao hỏi cò ấy. Cò không dám nói quá nhiều, vừa mở miệng là cá khuôn mặt liền đau đớn.
“Không sao cả.” Khương Oánh Oánh nói: “Thật kỳ lạ, em đã hỏi hết quán lý rồi, họ đều nói chỗ họ không có người như vậy. Em cũng đã xem thông tin của họ, thật sự không hề có người này.”
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ anh ta nghỉ việc rồi?”
“Em đoán người đó là đánh du kích.” “Đánh du kích là gì.”
“Thì là đánh trận ớ khắp nơi đó. ở đâu có phú bà thì chạy tới đó. Cũng không có tư liệu cố định.”
Thì ra là vậy.
Sầm Dao nghĩ, cũng chỉ có khả năng này thôi.
“Không sao đâu, Dao Dao. Chị cũng đừng nản lòng. Người này đã đến Thiên Thượng Nhân Gian một lần thì chắc chắn sẽ đến lần thứ hai. Hai chúng ta chỉ cần chú ý một chút, rồi sẽ tìm ra thôi.”
Hiện tại cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Sầm Dao đáp một tiếng rồi cúp máy.
Khuôn mặt của Sầm Dao mấy ngày sau vẫn chưa hết sưng, cò cứ như vậy đến công ty, gây không ít sự chú ý. Nhưng mọi người cũng chỉ dám ngấm ngầm tháo luận sau lưng cỏ, trước mặt thì cái gì cũng không dám nói.
Mấy ngày nay Bộ Tử Ngang không thấy đến công ty, càng không về nhà, Sầm Dao cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay.
Sầm Dao gửi xong bản báo cáo chi tiết giá thầu của hạng mục mới vào hòm thư của chủ tịch hội đồng quán trị thì đã hơn tám giờ tối rồi.
Cô đứng dậy, vuốt mái tóc đang xõa tung ra, sửa lại một chút. Sau đó, cô lấy chiếc áo khoác treo ở một bên, chuẩn bị rời khỏi còng ty. Đúng lúc này, điện thoại