sầm Dao nhìn người đàn ông đối diện: “Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, hơn nữa cũng không làm lỡ bao nhiều thời gian của anh đâu.”
Dừng lại một chút, dường như nhớ ra gì đó, cô nói: “Có liên quan đến chuyện tuần trước.”
Dư Phi quay đầu, nhìn vào trong ra ý dò hỏi.
Tất cả mọi người đều đang đợi người đàn ông đó lên tiếng, Sầm Dao cũng đợi anh ta mở miệng phá vỡ tình thế bế tắc này.
Người đàn ông dập tắt điếu thuốc đang cầm trên tay, đứng dậy.
Dư Phi vội đi vào phòng, dặn dò những người còn lại: “Các vị, xin hãy chờ anh Thương một chút.”
Sầm Dao nhìn người đàn ông đang tiên ve phía mình. Trong ánh sang mờ ảo của căn phòng, thân hình anh ta càng cao lớn hơn. Hào quang tỏa ra từ anh ta thật hấp dẫn.
Cuối cùng, anh ta dừng lại đứng trước mặt cô. Khoảng cách giữa hai người họ rất gần, gần đến mức chiếc cà vạt lụa của anh ta ở ngay trước mắt cô. Phía trên cà vạt, hầu kết của anh ta thật đẹp, thật gợi cảm.
Cô nhìn đến xuất thần, một lúc lâu quên mất lùi lại, cứ đứng kề sát anh ngay cửa phòng như vậy.
“Đã lâu không gặp.” Người lên tiếng trước là anh ta, Thương Đình Lập.
Cho một tay vào túi quần, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Sầm Dao định thần lại, trong mũi toàn là mùi hương trên người anh ta. Cỏ chỉ cảm thấy người đàn ông người, như gần như xa, rất khó nắm bắt. Cô bật cười đùa một câu: “Tôi cứ nghĩ anh quên tỏi rồi.”
“Ấn tượng sâu đậm, muốn quên cũng không quên được.” Anh ta như cười như không.
Sầm Dao nhớ lại những hành động “bạo hành” của mình hôm đó, thật xấu hố. Cũng không biết mây vết cắn đó bây giờ đã lành hay chưa.
Cô lại hỏi: “Anh Thương, tòi có thể hỏi anh một câu không?”
“Cô nói đi.”
“Anh rốt cuộc là làm nghề gì vậy?”
Sầm Dao càng lúc càng cảm thấy không đúng. Những người ngồi trong phòng hòm nay đều không giống người tầm thường. Mà bọn họ đối với anh đều rất tôn kính, anh giống như là cấp trên của họ vậy.
“Chuyện rất quan trọng mà em nói, là hỏi tôi câu này sao?” Anh ta giơ tay lên, liếc nhìn đồng hô một cái, lại nhìn cô: “Tôi làm nghề gì em còn không biết sao?”
Anh ta đã tránh được vấn đề của cỏ chỉ bằng hai câu nói.
Người đàn ông này, lòng phòng bị không hề nhẹ.
Sầm Dao cảm thấy bản thân cũng quá đường đột, bọn họ vốn chỉ là hai người xa lạ, cô không nên hỏi những vấn đề riêng tư của đối phương như vậy. Cô chỉ lắc đầu, hướng mắt về phía anh ta, đổi chủ đề:”Vậy bình thường cuộc sống riêng tư của anh có hỗn loạn không?”
Thương Đình Lập dường như không ngờ cò sẽ đột nhiên hỏi vấn đề riêng tư như vậy, biểu cảm trên
mặt hơi đờ ra: “Sao lại hỏi vậy?”
“Sau ngày hỏm đó, tôi đã đi bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe tổng quát.” Cô tiếp lời.
“Tống quát?” Có lẽ anh đã hiểu rồi, gật gật: “Tổng quát đến mức nào?”
“Là tất cá đó. Đã lấy kết quá âm tính rồi, nhưng bác sĩ nói—” Nói đến đây, Sầm Dao dừng lại, dường như sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng đàn ông của anh ta, giải thích: “Tòi không có ý xúc phạm anh, nhưng bác sĩ nói, rất nhiều bệnh đều có thời gian ủ bệnh, quan trọng nhất vẫn nên hỏi tình trạng của anh.”
Cho nên…
Cô đang nghi ngờ anh có bệnh lây qua đường tình dục?
Thương Đình Lập nheo nheo mắt nhìn cò, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Hòm nay cò đến, là để hỏi tôi, cơ thể tôi có khỏe mạnh hay không?”
Sầm Dao gật đầu.
Người đàn ông đột nhiên tiến lại gần cô một bước. Cô giật mình theo bán năng muốn lùi lại. Nhưng chân chưa kịp bước, eo đã bị tay của người đàn ông kia giữ lại.
Sầm Dao nhìn gương mặt tuấn lãng phi phàm của anh ta phóng đại trước mắt, đầu óc liền trống rỗng, không thể lùi lại.
Tiếp đó, đòi môi cô đột ngột bị người đàn ông kia hòn lên. Cô thở gấp, hàng mi dài run rẩy.
Cái lưỡi linh hoạt của anh ta cạy mở mòi