"Tình cảm của hai người trở nên tốt thể từ khi nào vậy?” m thanh trầm thấp của Thương Đình Lập rơi vào tại cô, như đang chất vấn: "Nói xem, Sầm Dạo, cuối cùng em tinh thể nào.
Muốn cùng anh ta tìm lại tình cảm vợ chồng à?”
"Nếu như em nói đúng thì sao?”
“Anh không cho phép!” Sắc mặt Thương Đình Lập trước giờ chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
Anh bá đạo như thế.
Sầm Dao ngẩng đầu nhìn anh: “Anh là gì của em chứ? Anh dựa vào cái gì mà không cho phép?
Đôi mắt Thương Đình Lập tối sầm lại, ngón tay thon dài rơi xuống mỗi cô, giọng điệu phát ra càng nguy hiểm: “Sầm Dao, em cứ thay đổi thế này là muốn kiểm tra sự kiên nhẫn của anh với em sao?" "Em không kiểm tra anh, anh cũng không cần thể hiện cái gì với em."
“Nhưng em làm anh tức giận.
Đôi mất nóng rực của Thương Đình Lập nhìn chăm chăm môi cô: “Anh ta hồn em?"
Sầm Dạo ngước mắt, bắt gặp đôi mắt sâu như vực thẩm của anh, tâm tình cô phức tạp khó nói nên lời, không đáp lại.
Nhưng im lặng chính là thừa nhận.
“Sao lại hôn?” Trong giọng nói của anh xen lẫn sự giận dỗi ẩn nhẫn.
Giọng nói càng lúc càng thấp: Là hôn sâu kiểu Pháp, hay là hôn phát qua?”
“Hưu Nhất nói với anh à?"
“Ngoài hôn ra, hai người còn làm chuyện gì thân mật hơn không?” Anh không hề để ý đến câu hỏi của cô, chỉ tiếp tục hỏi.
Tầm mắt rơi vào đôi môi đỏ hồng của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó.
Anh thật ra không phải là người hay ghen, từ năm mười tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với những người lớn tuổi hơn mình, EQ sớm đã được tôi luyện rồi, kiềm chế cảm xúc là điều cơ bản nhất.
Nhưng mà người phụ nữ trước mặt này, lại khiến cho anh dễ dàng mất đi khống chế.
Trong lòng Sầm Dao có chút không thoải mái, ngước mắt lên đối mặt với anh: “Chủ tịch Thương, hiện giờ anh đang dùng thân phận gì để hỏi em những chuyện này?”
Lời này cô vừa nói ra, áp lực xung quanh cô tức khắc đè nặng xuống thêm vài độ.
Người đàn ông này, bất luận là ảnh mát hay là hơi thở, đều mang đến cảm giác áp lực.
"Sầm Dao, là anh quá nhẫn nại với em rồi." Anh thì thầm, như thể đã dùng hết kiên nhẫn, tay dùng sức mạnh hơn, kéo cô lại gần mình hơn.
Sầm Dạo vùng vẫy, bị anh giữ lại hôn xuống môi.
Anh đang thật sự tức giận, đang phẫn nộ.
Nụ hôn này, hôn vừa sâu vừa mạnh mẽ.
Dường như muốn trút hết mọi cảm xúc trong lòng ra, lại như muốn thay thế hơi thở của người đàn ông khác lưu lại trên môi cô.
Anh là người rất biết cách kiềm chế cảm xúc, ít nhất, Sầm Dạo chưa từng thấy anh thật sự tức giận.
Nhưng lần này, cô lại cảm thấy anh thật sự giận dữ.
Trong lòng Sầm Dao chua chát, đấy anh ra lại không đẩy được.
Bèn mở mỗi ra cần anh.
Thương Đình Lập bị cần đau, tách ra một tấc.
Mà sau đó, không chờ Sầm Dao kịp phản ứng, anh đã trực tiếp bế cô lên, đi vài bước về xe.
Anh đẩy cửa ghế phụ, bế cô lên xe.
Sầm Dạo vô thức muốn trượt xuống xe, nhưng thân người cao lớn của Thương Đình Lập đã chặn ở cửa xe.
Một tay anh chặn ở nóc xe, đứng bên ngoài xe, cúi người nhìn cô, đôi mặt nóng bỏng bức người: “Em muốn anh dùng tư thế nào muốn em? Anh ngàn dặm vội vã quay lại đây, tối nay không định bỏ qua cho em!"
Không biết là do xấu hổ hay khó chịu mà mặt Sầm Dao đỏ ửng lên.
Cô ném chiếc túi trên tay về phía anh: “Ai muốn làm với anh chứ.
Anh là một kẻ tự luyến
Thương Đình Lập kéo dây an toàn, giúp cô gài lại.
Anh vừa cài xong, Sầm Dao đã muốn thoát ra.
Tay Thương Đình Lập ẩn vào tay cô: “Nếu như em cứ không ngoan như vậy, thì chúng tay cứ làm trên xe đi."
“Anh..." Sầm Dao bị người đàn ông làm cho tức điên.
“Không gian trong xe này rất lớn, rất thích hợp làm những loại vận động khác nhau." Mặt anh phủ một tầng sương mờ mịt.
Sầm Dao biết anh không phải đang dọa mình, cũng không phải đang
Cô bằng từ bỏ phản kháng, chỉ dựa vào ghế nhìn anh: “Có phải anh rất muốn em không?” "Em hỏi một vấn đề rất dư thừa, anh chưa từng che giấu dục vọng đối với em.
Anh thật sự