Thương Đình Lập cũng không lẩn tránh mà bắt máy luôn.
Giọng nói dịu dàng của Điền Điềm vang lên trong xe: "Đình Lập, anh về nước rồi à?"
"Ừ"
"Em cứ nghĩ anh phải ở đến một tháng cơ, sao đột nhiên lại quay về vậy?"
"Trong nước có việc."
"Ừm.
Thế thì em không làm phiền anh nữa."
Tiếng cười dịu dàng của Điền Điềm vang lên trong xe: "Vừa rồi đến xem các anh tăng ca, Nguyên Kính Chi nói anh về nước rồi, nên gọi điện thoại hỏi thử.
Anh không trách em nhiều chuyện chứ?"
"Không đâu."
Từ đầu đến cuối anh đều đáp rất ngắn gọn.
"Vậy em cúp máy đây.
"Ừ"
Điền Điềm không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy.
Sầm Dao quay về phía cửa, không hỏi gì, Thương Đình Lập cũng không nói gì.
Trên đường đi, hai người dường như ngầm hẹn, không ai nói gì.
Điện thoại của Săm Dao reo lên, cô bắt máy, giọng nói của Thương Hựu Nhất truyền ra từ điện thoại: "Tiểu Dao, đã trễ thế này rồi sao cô còn chưa về?"
"Cô về trễ một chút, cháu nhờ dì Oánh Oánh làm bài tập với cháu nhé."
"Trễ một chút là khi nào?"
Thương Hựu Nhất nhớ nhiệm vụ gian khổ mà ba nhóc giao cho, lập tức thận trọng hỏi: "Tiểu Dao, cô lại hẹn hò với chồng của cô sao?"
"...Không phải."
"Vậy là cô hẹn hò với người đàn ông khác ạ?"
Sầm Dao liếc mắt sang bên cạnh, nhưng chỉ tích tắc sau liền rời đi, mơ hồ "ừm"
một tiếng.
"Tiểu Dao, cô mau về đi, cháu nhớ cô rồi."
Thương Hựu Nhất lập tức làm nũng trong điện thoại: "Cháu không muốn dì Oánh Oánh giúp cháu làm bài tập đâu, cháu muốn cô cơ."
Sầm Dao biết trong đầu cậu nhóc này đang tính toán cái gì.
Từ sau hôm Bộ Tử Ngang đến thì nhóc cứ luôn dính chặt vào cô.
Trễ một chút nhóc liền gọi điện thoại đến, chỉ sợ cô hẹn hò với Bộ Tử Ngang.
Cho nên, bữa cơm tối nay cô cũng cố ý giấu nhóc.
Trong lúc nói chuyện, có một bàn tay âm thầm đưa qua, cầm lấy điện thoại trong tay cô.
Cậu nhóc vẫn đang thì thầm trong điện thoại: "Tiểu Dao, cháu chờ cô về mới bắt đầu làm bài tập nhé."
"Đừng chờ nữa, tối nay cô ấy không về nhà."
Tim Sầm Dao đánh thịch một cái.
Xoay mặt qua, chỉ thấy Thương Đình Lập mặt không đổi sắc nói.
"Ba? Bây giờ ba đang ở cùng cô tiểu Dao sao?"
Thương Hựu Nhất nghe thấy giọng ba nhóc, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đã không còn giọng điệu ủy khuất vừa nãy nữa rồi.
"Ừm.
Một lát nữa ông Phó sẽ đón con về Tĩnh Viên.
"Dạ.
Cô tiểu Dao ở cùng ba thì con không cần lo lắng nữa rồi."
"Ở Nhã Uyển chờ ông Phó tới."
Thương Đình Lập dặn dò một tiếng liền cúp máy rồi trả lại cho Sầm Dao.
Lúc Sầm Dao lấy lại điện thoại, ánh mắt hai người nhìn nhau.
Ngón tay cô chạm vào đầu ngón tay anh, hơi ấm nơi đó truyền qua tay cô.
Cô rụt ngón tay lại, quay đầu ra cửa.
Mọi chuyện còn chưa bắt đầu mà không khí trong xe đã vô cớ có chút ái muội.
Hơi thở trong xe cũng bắt đầu nóng lên.
Thương Đình Lập lái xe thẳng đến bãi đậu xe khách sạn M, sau đó dùng thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng cao nhất.
Tầng cao nhất có phòng tổng thống của anh, anh xác nhận dấu vân tay rồi mở cửa.
Sầm Dao đứng ở cửa một lúc.
Thương Đình Lập quay lại, cà vạt đã được tháo ra, áo sơ mi mở hai nút trên cùng, từ trên cao nhìn xuống cô, biểu tình hơi lười biếng: "Hối hận rồi à?"
Sầm Dao vẫn chưa nói gì, một cảm giác nóng rẫy đã truyền đến cổ tay cô.
Ngay sau đó, cô bị kéo vào trong phòng.
Sau đó "ầm"
một tiếng, cửa phòng nặng nề đóng lại.
Cả người cô bị ép lên cửa.
Một tay Thương Đình Lập nâng cô lên, cố định cô trong không gian giữa ngực anh và cửa phòng.
Đôi mắt sâu thẳm của anh chứa đầy dục vọng bùng cháy: "Cho dù có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi."
Nói xong anh liền nặng nê hôn xuống môi cô.
Nụ hôn này giống như vũ bão lại giống như tấm lưới khổng lồ.
Giờ phút này Thương Đình Lập giống như một con dã thú thoát khỏi sự kèm cặp.
Anh áp cô vào cửa, điên cuồng hôn môi.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Trong không khí niềm đam mê ái muội vô hình cháy bỏng.
Sự xung đột trong nội tâm Sầm Dao, sự dày vò cùng sự xấu hổ không nói nên lời cứ không ngừng đánh vào cô.
Đây thật sự là lần đầu tiên của cô.
Mặc dù trước đây cô đã bị anh trêu chọc nhiều lần, nhưng mà cảm giác